Ngày mười chín tháng hai, mặt trăng dần xuất hiện với sắc vàng của ánh hoàng hôn, rồi dần chuyển về thứ ánh sáng trắng vốn có. Quả cầu bạc khổng lồ treo trên mặt biển, không cần đến kính thiên văn, Phượng Sơ và Hoa Ninh Vũ cũng có thể nhìn thấy rõ từng đường viền gồ ghề, thậm chí là những miệng núi lửa trên bề mặt siêu trăng tuyết.
Newfoundland quả là thích hợp để nhìn ngắm mặt trăng to tròn và rực rỡ nhất trong năm bởi nơi đây không khí cực kỳ trong lành sạch sẽ, thị trấn nhỏ cổ xưa khác hoàn toàn với đô thị rực rỡ đèn hoa, trời trong vắt và xanh cao vời vợi.
Bầu trời đêm bây giờ tựa như một tấm vải nhung tuyết đen làm nền cho nàng thơ trên bầu trời, thật trùng hợp đêm nay là một ngày rằm, mặt trăng tròn vành vạnh toả ra thứ ánh sáng rực rỡ lại lành lạnh êm dịu.
Hoa Ninh Vũ đã thoả mãn với kỳ quan thiên nhiên được chiêm ngưỡng, bé xem lại một lần những bức ảnh chụp được đêm nay, trong đó không thiếu ảnh chụp Phượng Sơ, bé đặc biệt thích một bức ảnh chị gái vươn tay đón gió biển in bóng lên siêu trăng tuyết khổng lồ treo trên biển.
Phượng Sơ được em trai cho xem, cô cũng rất thích, có vẻ thằng bé rất có năng khiếu với nhiếp ảnh. Để ủng hộ em trai, Phượng Sơ chủ động xin bé bức ảnh này, thay ảnh nền trên trang mạng xã hội cá nhân của mình.
- Chị mua cho em một chiếc máy ảnh, nhé?
- Thật không ạ? Cảm ơn chị!
Hoa Ninh Vũ vui sướng nhào tới, nắm tay Phượng Sơ tung tăng khắp cả con đường từ bờ biển trở lại biệt thự. Gia đình Nelson không có hứng thú với thiên văn, nên không ai cùng hai chị em ra bãi biển, bốn người nhà họ và cha mẹ cô đều đang ngồi uống trà ăn trái cây trước cửa biệt thự, ngay dưới tán lá phong, cũng có thể ngắm được siêu trăng tuyết đặc biệt của năm nay.
- Cha, mẹ, chị đã nói sẽ mua cho con một chiếc máy ảnh.
Hoa Ninh Vũ hào hứng khoe với cha mẹ. Hai nhóc nhà Nelson đang ngồi chải lông cho Labrador nghe vậy bĩu môi.
- Tại sao lại muốn máy chụp ảnh? Quá tầm thường.
- Đúng vậy. Nếu là anh, anh sẽ xin cha mẹ mua cho một chiếc ván lướt sóng carbon kit billboard của DKK cực ngầu.
- Em sẽ xin cha mua cho em một chiếc ATV* Arctic Cat Havoc.
*ATV (All terrain vehicle) là loại xe địa hình bốn bánh khá phổ biến trên thế giới với khả năng vượt trội khi chinh phục địa hình núi cao, đầm lầy, hay sông suối, bờ cát...
Nhóc anh có vẻ cho rằng đề nghị của em đáng giá hơn nhiều, ngẫm nghĩ không tới hai giây bèn gật đầu lia lịa, hai nhóc sinh đôi đều mở đôi mắt to tròn sáng long lanh nhìn cha mong đợi. Đáng tiếc ông bố Jack cho cả hai nhóc con một ánh mắt khinh bỉ giống y hệt khi nãy anh em chúng nhìn tiểu
Ninh Vũ.
- Nhìn lại chính mình xem. Em Tiểu Vũ đã học thuộc lòng bảng cửu chương rồi đấy. Trong khi hai đứa cộng trừ hai chữ số vẫn còn sai, còn muốn ATV? Mau đi ngủ rồi gặp trong giấc mơ nhé.
- Cha…
Hai đứa nhóc đau lòng muốn chết, toán học quá đáng ghét, hai chữ số đã vượt quá số ngón tay chúng có thể đếm, làm bài tập thường xuyên sai. Bài tập toán của hai anh em, tiểu Ninh Vũ cầm bút chì lên chưa tới mười phút đã làm xong toàn bộ, đấy là còn bởi vì bút chì đang viết thì gãy phải gọt lại. Cha muốn chúng học thuộc lòng bảng cửu chương? Đó là cho đến năm tháng nào…
Hoa Ninh Vũ gián tiếp được khen cũng không tỏ ra vui vẻ hơn, bé vẫn đang mải xem xét lại những bức ảnh trong album, đáng tiếc camera của điện thoại độ phân giải kém, bé không phải rất hài lòng với ảnh chụp. Đáng lẽ bé có thể chụp chị xinh đẹp hơn nhiều.
Thấy Hoa Ninh Vũ vẫn xem ảnh, vẻ mặt hơi tủi thân, Phượng Sơ bế nhóc lên ngồi trên đùi mình xoa xoa đầu em trai.
- Ngay mai chị có việc đi thành phố Ottawa, chị sẽ mua máy ảnh luôn cho em.
- Vâng ạ.
Hoa Ninh Vũ tươi cười ôm điện thoại ngồi trong lòng chị, lòng hư vinh được thoả mãn khi đón nhận ánh mắt ước ao của cặp anh em sinh đôi.
Chúng đều đang nghĩ trong lòng, có nên cầu xin mẹ sinh cho chúng một người chị giống chị Sơ Vân không nhỉ? Chúng cũng muốn được chị gái mua cho ATV Arctic Cat siêu ngầu.
Đêm quá muộn, nghe nói các nhà thiên văn học đã dự báo trăng tuyết đêm nay lớn nhất là vào lúc mười một giờ đêm, nhưng hiển nhiên, ngoại trừ Phượng Sơ, cả nhà cô và gia đình Nelson không có ai hứng thú với điều này. Họ đều đi ngủ như bình thường.
Phượng Sơ thì không ngủ được, từ sau chín giờ tối, cô vẫn luôn cảm thấy không khí trên đảo bỗng nhiên áp lực hơn hẳn, tất nhiên chẳng thể mảy may ảnh hưởng đến Phượng Sơ, nhưng cô đoán đêm nay khi trăng tuyết đạt cực đại, hẳn là có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
Quả nhiên, khi chỉ còn cách vài phút nữa là đồng hồ treo tường điểm mười một giờ, từ đỉnh núi cao nhất hòn đảo, tiếng gầm vang vọng của yêu tu trên hòn đảo lần nữa vang lên, nhưng không giống những lần trước, cảnh cáo, đe doạ, mà thay vào đó là vui sướng, hân hoan. Yêu tu kia nhận được thứ tốt gì từ trăng tuyết ư? Bởi vậy nó mới vui sướng như vậy?
Nhưng đến hơn ba giờ sáng, khi Phượng Sơ đang ngủ ngon lành trên đệm mềm ấm áp, lần nữa cô nghe được tiếng gầm, nhưng lúc này đã không còn hân hoan, mà tràn ngập đau khổ tuyệt vọng. Rốt cuộc, điều gì đã xảy ra với yêu tu thần bí của hòn đào này vậy?