Editor: Hàn Ánh Nguyệt =.=
Mạnh Tiêu Thần lẳng lặng nhìn khuôn mặt giống với trong trí nhớ của mình như đúc, thoáng mất hồn một chút, nhưng mà cô rất nhanh nhớ tới hiện thực.
“Tôi không có náo loạn.” Nữ hoàng bệ hạ nói chuyện giọng điệu rất vững vàng cũng rất nghiêm túc, “Tôi chỉ muốn rời đi!”
“Rời đi?” Cố Viêm sửng sốt, lập tức lạnh lùng nói, “Lần này cô nghĩ dùng chiêu lạt mềm buộc chặt sao, tôi đã sớm nói với cô, đừng sử dụng thủ đoạn trước mặt tôi, tôi-----”
“Anh suy nghĩ nhiều quá!” Mạnh Tiêu Thần trực tiếp cắt ngang lời của anh, “Tôi nhớ rõ ba năm trước anh đã nói, quan hệ của chúng ta có thể chấm dứt bất cứ lúc nào! Mà hiện tại, tôi cảm thấy đây là lúc nên dừng lại!”
Cố Viêm tức giận dễ sợ, trầm giọng nói, “Tôi mới có thể nói chấm dứt, không phải do cô!”
Mạnh Tiêu Thần liếc mắt nhìn anh, thản nhiên nói, “Cũng như nhau!”
“Làm sao có thể giống nhau?” Cố Viêm nghiến răng nghiến lợi nói, “Quan hệ của chúng ta chỉ tôi có thể nói dừng, cô không thể!”
Mạnh Tiêu Thần lạnh lùng liếc nhìn anh một cái, “Tại sao?”
“Dựa vào ba năm qua tôi cho cô tiền và mua đồ trang sức xa xỉ cho cô!” Lúc nói ra lời này, Cố Viêm rất có vài phần tư thế cao ngạo.
Mạnh Tiêu Thần liền nở nụ cười, cười đến mức Cố Viêm hơi hoang mang.
“Số tiền anh cho tôi, tôi gửi toàn bộ vào một tấm thẻ, cùng với vàng bạc trang sức mà anh mua, đặt ở trên tủ đầu giường trong phòng ngủ!”
Sau khi nói xong câu đó, Mạnh Tiêu Thần nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Cố Viêm, lại nói thêm một câu, “Vì vậy, chắc là tôi có thể nói dừng lại chứ?”
Cố Viêm chưa từng nhìn thấy Mạnh Tiêu Thần trầm tĩnh lạnh lùng như vậy, trog lòng anh đột nhiên dâng lên một loại cảm giác khủng hoảng không rõ ràng, giống như có một thứ gì đó đang từ từ rời xa anh.
“Cô nói, là thật?” Cố Viêm cũng không biết tại sao mình lại hỏi như vậy, thật ra thì anh rất rõ ràng Mạnh Tiêu Thần nói đều là sự thật.
Mạnh Tiêu Thần nhếch khóe miệng lên, cười khẩy nói, “Là thật hay giả anh về xem thì biết!”
Dừng lại một chút, lại nói thêm, “Mật khẩu của tấm thẻ là ngày sinh nhật của anh!”
Cố Viêm không nói gì, bởi vì anh không biết mình nên nói cái gì cho phải.
Một lát sau, anh mới tìm lại được giọng nói nói, “Vì sao phải đi làm người mẫu xe, tôi nhớ rõ trước kia cô từng nói làm người mẫu xe vừa mệt vừa kiếm được tiền không nhiều lắm, bình thường thì chỉ có tiểu minh tinh mới ra mắt mới làm!”
Thật ra thì Mạnh Tiêu Thần cảm thấy lần này mình làm người mẫu xe kiếm được tiền cũng không phải là ít, nhưng mà hình như nguyên chủ quả thật đã nói những lời như vậy với Cố Viêm.
Vậy nên, Mạnh Tiêu Thần có chút tự giễu nói, “Trong ba năm qua tôi nhận công việc vốn cũng không nhiều lắm, tiền kiếm được toàn bộ lấy ra mua quà tặng vào ngày lễ cho anh, rất khó khăn mới quay thử vai, không ngờ giữa chừng lại bị Cố tổng anh mang một người đến lấy mất!” Dừng một chút, Mạnh Tiêu Thần cũng không biết tại sao mình còn nói một câu, “Lúc trước ngay cả tiền thuê nhà tôi cũng không đóng nổi, sao có thể lựa chọn xoi mói trong công việc?”
Cố Viêm có chút khó có thể tin nhìn chằm chằm vào cô một hồi, đột nhiên nắm lấy tay cô.
Mạnh Tiêu Thần bị anh bất thình lình nắm lấy làm cho hoảng sợ, không biết anh muốn làm cái gì.
“Tiêu Thần, đừng đối với tôi như vậy được không?” Trong nhày mắt vẻ mặt Cố Viêm từ cao ngạo bá đạo biến thành đáng thương làm nũng, “Em như vậy tôi sẽ rất đau lòng!”
Hình tượng Cố Viêm thay đổi đột ngột như vậy khiến cho Nữ hoàng bệ hạ nhất thời ngổn ngang trong gió, đây là trong trí nhớ của nguyên chủ cái người lạnh lùng vô tình lòng dạ sắt đá dù có dùng hết sức cũng không có cách nào làm cho trái tim lạnh lùng của anh tan rã Cố Viêm sao?
“Tiêu Thần, đêm hôm đó chỉ vì chuyện vòng cổ mà đuổi em ra khỏi cửa, là tôi không đúng!”
Cố Viêm lại còn có thể biết nhận lỗi? Chuyện này ở trong trí nhớ nguyên chủ đúng là chưa bao giờ xảy ra!
Lúc này tâm tình của Mạnh Tiêu Thần có chút phức tạp, cho nên nói đàn ông là sinh vật sau khi mất đi thì mới biết quý trọng sao?
“Nhưng mà, tôi cũng không biết em cũng làm một chiếc dây chuyền làm quà tặng sinh nhật cho tôi mà!” Lúc Cố Viêm nói ra lời này còn có vài phần tủi thân, “Đêm sinh nhật đó thật ra tôi về nhà rất sớm, nhưng mà em cũng không có ở nhà. Lúc nhân viên giao hàng đưa sợi dây chuyền đến, tôi còn tưởng rằng em đã trở lại, trong lòng rất là vui mừng, nhưng khi mở cửa mới biết không phải em. Em không biết rằng lúc ấy trong lòng tôi rất thất vọng, rất là khổ sở-----”
Trong lòng Mạnh Tiểu Thần hơi giật mình, Cố Viêm chưa bao giờ về nhà vào ngày sinh nhật, năm nay lại về nhà.
Cố Viêm thấy vẻ mặt Mạnh Tiêu Thần hình như đã buông lỏng, mừng thầm trong lòng, tiếp tục nói, “Em tặng sợi dây chuyền đó tôi vô cùng thích!”
“Phải không?” Đột nhiên Mạnh Tiêu Thần bị ma xui quỷ khiến hỏi một câu, “Vậy anh có đeo lên sao?”
“Tôi-----” Cố Viêm lập tức im lặng.
Mạnh Tiêu Thần cũng biết anh không có đeo sợi dây chuyền mà nguyên chủ tặng, nói thích cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi. Không chỉ có không biết nói gì cười lạnh một tiếng, âm thầm liếc mắt xem thường một cái.
Cố Viêm nhìn tình hình này, cũng biết mình lỡ lời, câu nói đầu tiên lại khiến cho mình trở về như lúc trước giận nhau rồi, tiết mục khuất phục nịnh hót lúc trước tất cả đều toi công.
Trong lòng Cố Viêm hơi nóng nảy, lúc này lại vừa vặn thấy khóe miệng Mạnh Tiêu Thần ý cười lạnh, bỗng thấy chướng mắt vô cùng.
Vì vậy, anh không hề nghĩ ngợi trực tiếp cúi người hôn tới.
Mạnh Tiêu Thần hoàn toàn không hề nghĩ tới anh đột nhiên tấn công bất ngờ, không có chuẩn bị gì, liền bị môi chạm môi hôn tới.
Vừa bắt đầu, Nữ hoàng bệ hạ từ chối.
Nhưng mà khi cô cảm nhận được đôi môi này lạnh lẽo và mềm mại, cô đột nhiên nhớ tới nụ hôn của Sở Tiêu trước khi chết, là nụ hôn duy nhất của hai người.
Môi Sở Tiêu cũng giống như vậy vừa lạnh lẽo lại mềm mại, giống với xúc cảm của Cố Viêm như đúc.
Nữ hoàng bệ hạ mở to hai mắt nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt, sống mũi cao thẳng, trong một khoảnh khắc có chút hoảng hốt.
Vậy nên, khi Cố Viêm cảm thấy cô cũng không cự tuyệt muốn đẩy hàm răng cô ra chìm đắm trong nụ hôn này, Mạnh Tiêu Thần như nói mê gọi ra hai tiếng.
“Sở Tiêu-----”
Thật ra giọng nói của Mạnh Tiêu Thần hơi mơ hồ, nhưng vì cách quá gần, Cố Viêm nghe được rõ ràng rành mạch.
“Em vừa mới gọi tôi là gì hả?” Cố Viêm tức khắc nổi giận, đẩy Mạnh Tiêu Thần ra, ánh mắt có chút hung dữ, “Em TM (một câu chửi tục bên TQ) lại gọi tên người đàn ông khác lúc đang hôn với tôi?”
Lúc này Mạnh Tiêu Thần đã phục hồi lại tinh thần, không nói gì, chỉ là mặt không đổi nhìn Cố Viêm.
Phản ứng như thế càng làm Cố Viêm giận thêm, anh trực tiếp vươn tay
ra nắm lấy cằm Nữ hoàng bệ hạ, hung hăng nói, “Chẳng trách đột nhiên nói muốn rời đi, thì ra là thông đồng với người đàn ông khác? Cô xem Cố Viêm tôi là cái gì? Tôi cho cô biết---a---”
Đột nhiên bị Nữ hoàng bệ hạ nắm chặt cổ tay làm cho đau nhói, Cố Viêm không chịu đựng nổi, chỉ có thể đưa tay lấy ra. Sau đó hơi chút khiếp sợ nhìn Mạnh Tiêu Thần, không thể tin được cô lại có sức mạnh lớn đến thế.
Nữ hoàng bệ hạ không muốn nói nhảm gì với anh nữa, sau khi lạnh lùng liếc mắt nhìn anh, lập tức tháo dây an toàn, mở cửa, xuống xe.
Động tác làm liền một mạch, không chút do dự.
Cố Viêm nhìn bóng lưng cô đi xa, muốn gọi lại, lại không tài nào mở nổi miệng.
Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng Mạnh Tiêu Thần, Cố Viêm mới quay đầu lại, sau đó vung nắm đấm đánh vào tay lái.
“M, rốt cuộc tên Sở Tiêu kia là ai?”
Ngay sau đó, Cố Viêm lại lấy di động ra gọi mấy cuộc điện thoại, nội dung nói chuyện đều giống nhau là cho người đi tìm hiểu một người đàn ông tên là Sở Tiêu.
Trong suy nghĩ của anh, người đàn ông có thể được Mạnh Tiêu Thần yêu, không thể quá kém, dù sao cũng phải là người có chút thân phận địa vị.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Cố Viêm ngồi tại chỗ sửng sốt hồi lâu, lúc này mới lái xe về nhà.
Về đến nhà, anh không chờ được vội đi vào phòng ngủ, mở ngăn kéo tủ đầu giường ra.
Quả nhiên, trong ngăn kéo ngoài đồ trang sức còn có tấm thẻ chi phiếu.
Cố Viêm cảm giác lòng của mình không khỏi run rẩy, anh kiểm tra con số trong tấm thẻ kia một cái, so với trong suy nghĩ của anh nhiều hơn rất nhiều. Thì ra là Mạnh Tiêu Thần làm một tấm thẻ tự động chuyển tiền tiết kiệm, có thêm lãi suất của mấy năm nay.
Tâm tình Cố Viêm nhất thời có chút phức tạp, đột nhiên trong đầu hiện lên một cảnh tượng.
Anh không còn nhớ rõ thời gian và địa điểm, trong trí nhớ chỉ có hình ảnh khuôn mặt Mạnh Tiêu Thần kiên định và nghiêm túc.
“Cố Viêm, em yêu chính là anh mà thôi, không phải vì vật chất!”
Lúc ấy mình trả lời như thế nào? Hình như cũng không nói lời nào, nhưng trong lòng rất khinh thường, hoàn toàn không tin lời của cô.
Nhưng mà hiện tại, sự thực rõ rành rành đặt ở trước mắt!
Cố Viêm lại nhớ lại vào ba năm trước đây lúc mới vừa bắt đầu gặp Mạnh Tiêu Thần.
Ngày đó, là hôn lễ của anh cả Cố Vũ với Tô Vận, ngay cả anh vạn lần không muốn, cũng không thể không tham gia, còn phải bày ra một bộ dáng vui vẻ.
Sau khi nghi thức hôn lễ được cử hành, Cố Viêm lấy cớ công ty có việc gấp từ thành phố chạy trở về.
Sau khi về nhà vùi đầu vào ngủ say một lát, anh lái xe đi thẳng đến quán bar.
Dọc theo đường đi, Cố Viêm có chút vô tri vô giác, lúc đến ngã tư đường chỗ quán bar, lại đụng phải một người.
Người đó, chính là Mạnh Tiêu Thần.
Mạnh Tiêu Thần nhìn Cố Viêm, chính là vừa thấy đã yêu!
Còn Cố Viêm, lúc ban đầu cho là cô là giả vờ bị đụng để lừa gạt tiền, sau mới biết được mục tiêu của cô thật ra là mình.
Vốn là thái độ của Cố Viêm đối với Mạnh Tiêu Thần cũng giống như đối với những người phụ nữ lúc trước muốn tiếp cận anh, hờ hững không quan tâm. Nhưng anh không biết, kỳ thật Mạnh Tiêu Thần không giống như những phụ nữ khác, Mạnh Tiêu Thần đối với anh là tình yêu chân thực. Tục ngữ nói đúng, tình yêu là vô địch. Người phụ nữ bị tình yêu làm cho đầu óc choáng váng vì theo đuổi tình yêu luôn rất dũng cảm cái gì cũng không sợ, suy sụp trăm lần cũng không buông tha.
Cho nên, khi Mạnh Tiêu Thần xuất hiện lần thứ n trước mặt anh, đột nhiên anh bị ấm đầu nói một câu, “Muốn cho tôi yêu cô, là điều không thể. Nhưng mà tôi có thể bao nuôi cô!”
Mạnh Tiêu Thần không chút do dự đồng ý!
Vào lúc đó, chỉ là Mạnh Tiêu Thần muốn có nhiều cơ hội để đến gần Cố Viêm hơn, cô cho là tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, cô nghĩ rằng đợi một thời gian sau mình có thể dùng thật lòng đả động Cố Viêm, làm anh yêu mình.
Chỉ là, ngay từ đầu Cố Viêm đã xác định mối quan hệ của hai người là kim chủ với tình nhân, làm sao có thể nảy sinh tình yêu chân chính với cô.
Có lẽ Mạnh Tiêu Thần thật lòng yêu mình?
Đột nhiên trong lòng Cố Viêm có một loại xúc động, anh muốn gặp Mạnh Tiêu Thần, ngay lập tức, lập tức!
Nhưng mà, anh lấy điện thoại di động mới mua gọi điện cho Mạnh Tiêu Thần thì mới phát hiện cũng giống như lần trước, hoàn toàn không gọi được.
Cho đến lúc này, Cố Viêm mới hậu tri hậu giác ý thức được, số điện thoại của anh bị Mạnh Tiêu Thần cho vào danh sách đen!
Chưa từ bỏ ý định, anh lại lấy ra số di động cá nhân, nhấn vào số của Mạnh Tiêu Thần.
Lần này, gọi được!
“Alo-----” Đầu bên kia điện thoại giọng nói của Mạnh Tiêu Thần vẫn rất dễ nghe.
Sau khi chứng minh được suy đoán của mình, nhất thời Cố Viêm thẹn quá hóa giận, “Mạnh Tiêu Thần, cô lại dám để số của tôi vào danh sách đen?”
Mạnh Tiêu Thần không nói gì, chỉ là rất nhanh trong ống nghe truyền đến tiếng điện thoại bị cắt ngang.
Cố Viêm cực kỳ tức giận, lại lấy điện thoại gọi lại lần nữa.
Nhưng mà, rốt cuộc cũng gọi không được!