"《Văn Hoa Vĩnh Lưu Truyện》?"
Lạc Diêu tìm kiếm trong đầu một lát, cô biết chương trình này.
Có chút ngoài ý muốn là Đường San sẽ cho cô một tài nguyên tốt như vậy.
"Đây không phải là chuyện tốt sao?"
"Ai nha, Diêu Diêu.
Chuyện tốt gì cái gì?" Đặng Giai Văn cho rằng Lạc Diêu không rõ ràng môn đạo trong đó, giải thích, "Khách mời của 《Văn Hoa Vĩnh Lưu Truyện》 không phải dễ chịu như vậy."
"Khách mời tạm thời này chính là đi làm bình hoa."
"Đó không phải là tốt hơn sao?" Lạc Diêu nghe vậy có chút khó hiểu, làm bình hoa cái gì cũng không cần làm, chỉ cần phụ trách mỹ mạo là được rồi.
"Làm bình hoa cũng không phải dễ dàng như vậy." Đặng Giai Văn giải thích thêm, "Khách mời cố định của chương trình này đều là đại gia của các nền văn hóa truyền thống."
"Làm bình hoa sẽ có vẻ rất ngu dốt, hơn nữa khán giả của chương trình này phần lớn đều có kiến thức về văn hóa truyền thống, cho nên độ bao dung đối với bình hoa không cao."
"Vậy còn cần bình hoa làm cái gì, trực tiếp để cho những chuyên gia kia nói không phải là được rồi."
Đặng Giai Văn có chút không hiểu môn đạo thời không này.
"Sao cậu không hiểu?"
Đặng Giai Văn cảm thấy Lạc Diêu hôm nay có chút khác thường, "Bình hoa là để hấp dẫn lưu lượng, để cho một số khán giả trẻ tuổi cũng nguyện ý xem."
"Hơn nữa một số ngôi sao lưu lượng cũng có thể tạo ra một số chủ đề, làm cho chương trình có sức nóng."
"Bằng không tất cả đều là lão già lão thái, không phải giống như là tiết học công khai sao?"
Lạc Diêu gập đầu, tỏ vẻ đã hiểu, lại đột nhiên nghĩ đến Đặng Giai Văn không nhìn thấy, vội vàng nói, "Tớ hiểu rồi."
"Ai, tiết mục này rõ ràng là muốn Bạch Thấm đi." Đặng Giai Văn tức giận nói, "Nhất định là bởi vì Bạch Thấm kia."
"Là Bạch Thấm muốn Âu Hân Nguyệt sắp xếp cho tớ?" Lạc Diêu tuy rằng không phải có chút hiểu rõ thời đại này, bất quá cũng có thể nghĩ rõ một cái trung khúc khuỷu quanh quẩn*.
*Có nghĩa là vấn đề hoặc mô tả phức tạp, không có manh mối và khó hiểu.
"Hẳn là Bạch Liên Hoa kia không có chạy." Đặng Giai Văn có chút ủ rũ, dù sao cũng là do công ty an bài, các cô đều là nhân viên công ty, chẳng lẽ còn có thể không đi sao?
Nhận thấy Đặng Giai Văn uể oải không lên được, một dòng nước ấm dâng lên trong lòng.
Có thể ở thời gian không gian xa lạ, có một người có thể suy nghĩ cho mình, Lạc Diêu vô cùng cảm kích.
"Không sao đâu." Lạc Diêu trấn an nói, "Năm đó điểm của tớ cũng đủ một kỳ thi tuyển sinh Đại học, tớ không có bị mù chữ như vậy."
Lạc Diêu nói xong đột nhiên cảm thấy buồn cười, ngoại tổ phụ nàng đã dạy Thái tử, là Thái tử Thái phó lúc ấy.
Sau đó phu quân nàng lên ngôi, kế thừa đại thống.
Ngoại tổ phụ của nàng là thì làm đế sư.
Mẫu thân nàng là thư hương thế gia căn cơ trăm năm*, Lạc Diêu từ nhỏ đã có mẫu thân cùng ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu dạy dỗ, cầm kỳ thư họa đều có thành tựu.
*Là một thành ngữ Trung Quốc, phát âm là shū xiāng shì jiā, dùng để chỉ một gia đình học giả qua nhiều thế hệ.
Lạc Diêu từ nhỏ đã nổi danh thần đồng tài nữ, từ mù chữ căn bản không dính dáng gì tới cô.
Huống chi trình độ văn hóa của nguyên chủ cũng không thấp, người ta thi đại học cũng thi đậu một quyển, dù thế nào cũng không thể tính là mù chữ.
"Tớ biết, những thứ này cậu đã nói với tớ." Đặng Giai Văn sợ Lạc Diêu hiểu lầm, "Chỉ là chương trình này, ngay cả người học bá như Đàm Uyển Nhi cũng trúng chiêu."
"Năm đó cậu không phải học khoa học sao? Đàm Uyển Nhi học văn.
Hơn nữa đến lúc công ty đó nhất định sẽ cho cậu kịch bản, để cho cậu duy trì người thiết lập."
Lên chương trình này chẳng khác nào Diêu Diêu lại bị mắng thảm.
Ngẫm lại cô mới mạng từ xa từ trong tay Diêm vương gia đoạt về, cái này lại phải đối mặt với những lưỡi dao sắc bén giết người không thấy máu kia, Đặng Giai Văn liền một trận đau lòng.
"Văn Văn.", Lạc Diêu thần sắc kiên định, ngữ khí không thể nghi ngờ, "Kỳ thật lần trước khi tớ sắp chết, đại não hình như đã xảy ra một ít biến hóa."
Lạc Diêu mượn lý do gần chết để giải thích tất cả biến hóa phát sinh trên người, dù sao người thân cận bên cạnh tương lai sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện mình không giống như trước kia.
Còn không bằng hiện tại đem nghi hoặc của các cô cởi bỏ.
"Cái gì?" Đồng tử Đặng Giai Văn đột nhiên co rụt, "Cậu làm sao vậy, có muốn đến bệnh viện kiểm tra một lần hay không."
"Tớ nói này, quả nhiên chúng ta vẫn không nên để cậu