1 tuần, cũng là lúc con nhỏ đáng ghét tên Ly quay lại rồi, sẽ lại có nhiều trò vui để xem đây.
RẦm, Ly quăng mạnh cái cặp xuống bàn rồi… lấy gương ra ngắm nghía (sặc). Cả lớp không ai thèm bận tâm đến sự xuất hiện của con nhỏ. Đứa thì hí húi học bài, đứa thì xúm lại nói chuyện, Yến nghe nhạc, còn nó thì… ngủ. Nhỏ Ly thấy vậy tức sôi người, nhỏ vẽ nốt mấy đường son rồi đập bàn lớn giọng:
- Mấy người chán sống rồi hả?
Không 1 chút phản ứng, nhỏ tức càng thêm tức (tức chết luôn đi), nhỏ lại đập tay cái Rầm, lần này xem chừng có tác dụng, nó cũng giật mình tỉnh dậy, tất cả quay lại nhìn nhỏ với ánh mắt… thập phần khó chịu, khác hẳn vẻ sợ sệt ngày trước. Nhưng hình như nhỏ không nhận ra sự khác biệt này thì phải? Thong thả bước lại bàn nó, Ly nói như ra lệnh:
- Đi mua lon nước ngọt về đây!
Cả bọn khó chịu, Yến định nói gì đó thì nó ngăn lại, nở nụ cười tươi như nắng sớm, nhẹ nhàng nói:
- Được thôi.
Ly nhếch mép tỏ vẻ đắc ý nói tiếp:
- Mày có 3 phút, không nhanh thì đừng trách.
- Ok!
Nói rồi nó nhún vai đi ra khỏi chỗ. Lũ chúng nó nhìn theo khó hiểu thái độ ”ngoan ngoãn” của nó, còn Ly thì thích thú vì sự áp chế của