Sau khi cười lăn cười lóc, cười như chưa bao giờ được cười, bỗng trong đầu nó ”tưng” 1 bóng đèn to bự bật lên, nó thôi cười, chính xác là cố nhịn cười, hắng giọng 1 cái để lái lại ”phong độ” rồi quay sang Yến. Nhỏ cũng như mấy đứa kia vẫn còn ôm bụng cười không ngớt, nó đập tay lên vai nhỏ mấy cái liền nhưng hình như nhẹ quá thì phải, nhỏ vẫn không động tĩnh gì ngoài việc cười cười và cười, cười đến nỗi mặt đỏ cả lên. Thấy vậy nó lắc đầu ngao ngán và RẦM:
- BÀ CÓ THÔI CƯỜI KHÔNG HẢ???????????
Nó vặn volum tần số cao nhất, hét hết công suất làm cả bọn giật mình im bặt, Yến vì đang cười nhiệt tình quá lại ngắt đột ngột nên đâm ra ”sặc không khí”, nhỏ ho sặc sụa:
- Khụ… khụ… bà… bà hét… gì ghê thế hả? Khụ…
Nó cười nhăn nhở khoe hàm răng trắng bóng nhờ thường xuyên dùng kem đánh răng colgate, thản nhiên trả lời:
- Để mấy ông bà im đi chứ còn làm gì
- Đang vui, làm mất cả hứng.
Yến phụng phịu làm mặt giận dỗi, nó nhìn chỉ muốn bật cười nhưng không cười mà làm bộ mặt gian xảo hỏi:
- Thế mấy người muốn đứng cười tiếp hay muốn xem tôi diễn trò tiếp đây hả?
- Hả? Còn nữa sao?
Cả đám đồng thanh, mắt sáng trưng lên dán vào người nó chờ đợi. Không trả lời câu hỏi ”ngớ ngẩn” đấy, nó đánh mắt ra ngoài cửa, nhún vai ngồi vào chỗ rồi buông 1 câu vẻ hình sự:
- Thầy vô rồi kìa.
Nghe nó nói bọn nó giật mình nhìn ra ngoài hành lang rồi không ai bảo ai tự động chạy về chỗ như bị ma đuổi. Tất cả đều lục đục lôi sách vở ra đặt ngay ngắn trên mặt bàn rồi ”chăm chú” đọc có vẻ như rất chuyên tâm nhưng thật ra thì mắt vẫn liếc ra cửa dò thám tình hình. Lý do duy nhất chỉ có là ông thầy dạy địa đang hiên ngang bước vào trên tay ”lăm le” cây thước dài gần 1 mét.
Thầy có lẽ cũng đã ngoài 50, cái tuổi hiện rõ trên khuôn mặt rải rác nếp nhăn và mái tóc hoa dâm gọn gàng. Tuy nhiên, điều đáng để quan tâm nhất đối với chúng nó là ánh mắt lúc nào cũng toát lên vẻ nghiêm nghị đến khó thở, và sự thật thì thầy là người vô cùng nghiêm khắc và nền nếp, đặc biệt là vần đề liên quan đến giờ giấc và tinh thần tự giác.
Bởi lẽ đó mà trước khi thầy bước vào lớp, đứa nào cũng phải có mặt tại chỗ ngồi và chỉnh chu ôn bài nếu không muốn lãnh nhận những bản án khinh khủng nhất đến từ người thầy đáng kính ấy. Nhưng hiện giờ… có 1 người… vẫn đang phiêu du đâu đó… là Ly, con nhỏ chạy đi đến giờ vẫn chưa quay lại.
Ông thầy bước lên bục giảng, cả lớp tự động đứng lên chào rồi lại ngồi xuống sau khi thầy gật đầu hài lòng tiến lại bàn giáo viên và ngồi nghiêm trang. Thầy bắt đầu lôi trong cặp ra 1 quyển sổ bìa xanh, lật từng trang. Nó ngước lên nhìn và mỉm cười thích thú, trong đầu là 1 ý tưởng hay ho dành cho Ly.
Đó là quyển sổ theo dõi sĩ số. Thầy dừng lật sổ, đẩy gọng kính lên và bắt đầu đọc tên từng đứa:
- Lê Bảo Anh
- Có ạ
- Phạm Văn Chiến
- Có ạ
- …
- …
- Bùi Thị Hương
- Có ạ
- …
- …
- Nguyễn Hoài Ly
Im lặng… ông thầy nhíu mày 1 cái rồi tiếp tục đọc cho đến hết danh sách. Cuối cùng thầy ngẩng lên nhìn xuống dưới lớp, chính xác là nhìn vào chỗ trống ở bàn thứ tư dãy giáo viên (chỗ của Ly), rồi thầy cất giọng không mấy dễ chịu:
- Em Ly nghỉ học???
- Dạ không thưa thầy, bạn ấy vừa đến lớp rồi đó thầy. (1 cô bạn nhanh nhẹn đứng dậy trả lời)
- Vậy sao? Thôi được rồi, chúng ta vào bài học, việc này tôi sẽ xử lý sau.
Thầy tỏ ra không mấy hài lòng rồi cũng bắt đầu bài giảng. Cả lớp chăm chú lắng nghe. Riêng nó không hứng thú gì với mấy cái biểu đồ ”linh tinh” của ông thầy cả, mặc dù tay vẫn ghi ghi chép chép, vạch vạch kẻ kẻ nhưng trong đầu lại toàn những viễn cảnh về Ly mà nó vừa mới nghĩ ra. Thỉnh thoảng nó lại tủm tỉm cười 1 mình trông ngố không tả (thông cảm).
* * * next C16 Đúng như dự đoán của nó, trong lúc thầy đang say sưa giảng bài thì Ly khúm núm xuất hiện trước cửa lớp, vẻ mặt nhăn nhó hiện lên nét lo lắng rõ ràng, nhỏ lí nhí:
- Thưa thầy… em… em vào… muộn ạ.
Ông thầy ngừng giảng quay ra nhìn con nhỏ với ánh mắt khó chịu, lập tức nhỏ cúi gằm xuống đất không dám ngước lên, mặt biến sắc.
- Xuống sân đứng hết giờ cho tôi.
Ông thầy không thèm để Ly giải thích 1 câu mà nhanh chóng nghiêm giọng phán hình phạt ”tạm thời”. Ly có lẽ quá hiểu tính thầy nên không dám nói thêm nửa lời, nhỏ ôm bộ mặt đau khổ lặng lẽ quay người bước đi, nhưng…
- Khoan đã, thưa thầy…
Một giọng nói trong trẻo cất lên khi Ly vừa mới đi được vài bước. Nhỏ sững người quay lại, thầy giáo cũng như tất cả học sinh trong lớp đều đổ dồn ánh mắt nhìn nó, cái nhìn tò mò và khó hiểu. Nó thản nhiên đứng dậy mỉm cười nhìn ra phía Ly đang tròn xoe mắt ngoài cửa.
- Em có ý kiến gì