Im lặng.
Cốc… cốc…
Ồn ào, làm hỏng giấc ngủ của nó, khó chịu, nó lôi chăn chùm kín đầu, bịt chặt tai lại… ngủ tiếp.
Rầm… rầm… rầm…
Cái tiếng gì mà dã man quá vậy, bịt tai rồi mà vẫn còn nghe thấy.
- Bi, mở cửa, mở…
Cái giọng quen quen, hình như không phải Bin, là Kan, cậu ta làm gì mà mới sáng sớm đã hét ầm ĩ vậy, không định để cho người ta ngủ à.
- Làm gì vậy, để yên tớ ngủ.
Nó nói với ra bằng giọng ngái ngủ. Nó thật sự rất muốn ngủ, nhưng mà người bên ngoài đâu có chịu để yên:
- Cậu không mở, tớ không khách sáo đâu…
RẦM!!!
Cánh cửa tội nghiệp bật tung, rất may là vẫn còn bám được vào tường. Tiếng động mạnh làm nó tỉnh hẳn ngủ, giật mình bật dậy thì khuôn mặt nhăn nhở của Kan đã đập ngay vào mắt nó. Liếc xéo Kan 1 cái rồi nó bước xuống khỏi giường uể oải lê từng bước vào NVS làm VSCN, cái chân vẫn còn hơi đau nên đi lại không được thoải mái.
ở ngoài, Kan cứ tủm tỉm cười 1 mình như kẻ vừa ”trốn trại”.
Cạch! Nó bước từ trong NVS ra, thấy Kan vẫn đang đu cột điện trông ”ngu” không tả được. Nó nhún vai bước qua rồi buông 1 câu nhẹ nhàng:
- Cậu… đồ BNT2.
Kan giật mình:
- Là gì???
- Ra ngoài cho tớ thay đồ.
Nó không trả lời câu hỏi của Kan mà ”đuổi” cậu khỏi phòng. Kan đành ngậm ngùi ra ngoài chờ nó.
5 phút sau.
- Đi thôi.
Kan gật đầu rồi nhanh chóng bước đi bên cạnh nó.
- 3 người kia đâu rồi? Chợt nhận ra không thấy Yến và 2 ông anh yêu quý đâu nó quay sang hỏi Kan. Cậu lắc đầu tỏ vẻ không biết nhưng thật ra là chính cậu đã ”đuổi” 3 người họ đi trước để cậu đi chơi riêng với nó đấy chứ.
Nó bắt đầu thấy có gì đó kì lạ, hôm qua nó bị đau chân thế mà Bin lại nỡ lòng ”bỏ rơi” nó, bình thường là anh phải vội vàng bế nó về chăm sóc vết thương cho nó rồi chứ, hôm nay thì lại không sang gọi nó dậy, xong rồi đi đâu mất tiêu, cả 2 người kia cũng thế. Vậy là sao??? Nhưng mà thôi kệ đi, ít ra vẫn còn có Kan chịu đi chơi cùng nó, vậy cũng đỡ hơn là phải đi 1 mình.
Bãi biển giờ này đông ngịt người, già có, trẻ có, trai có, gái cũng có, không những không khí náo nhiệt mà còn đầy màu sắc, màu của những bộ đồ bơi sặc sỡ.
- Này, sao chúng ta không xuống bơi nhỉ?
Kan bất chợt lên tiếng vì cậu đang nghĩ nó rất thích biển tại sao lại không hề nhắc đến muốn đi bơi mà chỉ dạo loanh quanh trên bờ.
- Không thích.
Nó trả lời ngắn gọn. Đó là lí do duy nhất có vẻ hợp lí mà nó nghĩ ra lúc này bởi nó không thể nói nguyên nhân thật là vì nó không thể xuống bơi được, nếu vậy mặt nạ của nó sẽ tiếp xúc với nước muối và dễ dàng bong ra mất.
Kan định mở miệng hỏi gì thêm nhưng đúng lúc đó lại có 1 cô gái thân hình khá chuẩn, mặt cũng khá xinh ưỡn ẹo đến trước mặt nó và cậu, cô ta cất giọng nhẹ nhàng mà nó nghe vẫn thấy chua như giấm:
- Chào anh, em có thể làm quen với anh được không? Tối nay em mời anh đi chơi nhé.
Kan không thèm liếc qua cô ta lấy 1 cái, cậu ung dung định bước đi thẳng thì bị nó kéo lại, cậu nhìn nó khó hiểu, nó thì mỉm cười:
- Anh này, người ta đã chào hỏi thì anh cũng nên lịch sự đáp lại 1 chút chứ, sao lại bỏ đi như thế. (nó nói bằng cái giọng ngọt đến tận xương)
SOCK… Kan đơ như cây cơ, cậu giương mắt nhìn nó không chớp. Nó vừa gọi cậu là ”anh” cơ đấy, cái từ ”anh” sao mà nghe ngọt ngào đến thế, nhưng đấy chỉ là suy nghĩ của cậu thôi chứ nó thì chẳng quan tâm cái cách nó vừa nói có ý nghĩa gì với cậu đâu, cái nó quan tâm là cô nàng ”trơ trẽn” đang đứng trước mặt kia kìa. Nó vẫn giữ cái nụ cười hết sức ”trong sáng” và khuôn mặt tự nhiên tươi tắn, nó nắm tay cậu kéo lại sát bên mình rồi nhìn cô nàng kia với vẻ rất thân thiện:
- Để em giới thiệu anh cho chị ấy nhé. Chị, chị có cần em giới thiệu anh này cho không???
Nghe vậy Kan giật mình, nó đang định ”giao trứng cho ác” à, cho dù không thích cậu đi nữa thì cũng không nên nhiệt tình làm mối cậu cho người khác thế chứ, chẳng nhẽ nó thật sự muốn cậu đi với cô gái khác à, nó không cần cậu 1 chút nào sao, vậy mà vừa mới hôm qua cậu còn nghĩ nó đã có chút tình cảm với mình cơ đấy, là cậu tự biên tự diễn thôi, một cảm giác hụt hẫng, cậu nhếch môi cười, một nụ cười chua xót…
- Ơ… có, cảm ơn em. (cô ta hớn hở)
- Dạ, giới thiệu với chị: anh ấy tên là Dương Triệu Vũ, là 1 thiếu gia hào hoa phong độ, rất đẹp trai, lại chung thủy, và hiện đang là… CHỒNG SẮP CƯỚI CỦA EM ạ. (nó cố tình nhấn mạnh mấy từ cuối)
Nghe nó nói xong Kan lại đơ thêm một lần nữa, hóa ra là nó muốn chơi đểu cô gái kia, vậy mà cậu lại tưởng nó thật sự vô tâm với cậu như vậy. Cậu khẽ mỉm cười, một niềm vui len lỏi trong trái tim.
Cô nàng cứng đơ không biết nói gì, cứ như là cô ta chết đứng luôn rồi ý. Thấy thế nó cười thầm trong bụng, cũng chẳng hiểu sao nó lại thấy ghét cô ta thế, người gì đâu mà vừa nhìn đã không có cảm tình, nhìn thấy trai đẹp là mắt sáng lên lại còn trơ trẽn hẹn tối đi chơi nữa chứ, thật là không có tí xấu hổ nào. Đó là tất cả những lí do nó đưa ra để biện hộ cho hành động của mình, nghe có vẻ cũng rất hợp lí đấy chứ. Nhưng chỉ mới thế thôi còn chưa đủ, nó phải cho cô ta thêm 1 cú nữa mới được, nhìn cô ta 1 lượt từ trên xuống dưới, mắt nó sáng lên:
- Anh này.
- Hả… à, gì vậy?
Nghe nó gọi cái kiểu đó Kan thấy sao sao, có lẽ là chưa quen lắm, nhưng cậu cũng biết nó đang cố tình diễn kịch thôi, vậy thì cậu cứ cùng nó diễn cho xong đi, biết đâu giả lại thành thật thì chẳng phải rất tốt sao. Giọng nó lại ngọt ngào:
- ở đây là bãi biển mà, sao người ta lại phải dựng cột đèn giao thông nhỉ, anh thấy lạ không chứ?
- Ý em là sao? (Kan vẫn không hiểu nó muốn nói gì)
- Thì đấy, anh nhìn ngay trước mặt mình nè, không phải có cái cột đèn giao thông đang dựng sừng sững đây à.
Kan bây giờ mới chú ý hơn đến cô gái trước mặt. Tóc vàng hoe, bộ bikini cô ta đang mặc không hiểu sao phần trên thì màu đỏ, phần dưới lại màu xanh, nhìn tổng quát thì đúng là 3 màu của cột đèn giao thông. Cậu mím môi cố nhịn cười để giữ hình tượng, còn nó thì chả cần ý tứ gì,