Nó chết lặng, ánh mắt vô hồn, chân tay đều bất động, trái tim như đang ngừng đập. Xung quanh nó, mọi thứ đang nhòe dần đi vì nước mắt, một cảm xúc hỗn độn bủa vây.
Thấy thái độ bất thường của nó, ai nấy đều rất lo lắng và khó hiểu. Rốt cuộc thì trong chiếc hộp đó chứa thứ gì mà khiến nó thất thần như vậy. Kan không thể đứng yên nhìn nó như thế, cậu bước lại cúi xuống nhặt chiếc hộp lên, cậu muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Kan lấy ra từ trong chiếc hộp ấy một sợi dây chuyền. Lập tức mặt Yến cũng biến sắc, nhỏ đã hiểu tại sao nó lại có phản ứng như vậy.
Chiếc dây chuyền có hình dạng y hệt cái mà Thiên Vũ đã tặng, tuy nhiên điều đặc biệt là bông tuyết này có màu lam dịu. Dây chuyền hình bông tuyết là biểu tượng cho tên của nó, cái tên mà không phải ai cũng biết và không phải ai cũng có quyền gọi, những sinh nhật trước đây nó đều nhận được 6 sợi như vậy, 5 bông màu trắng như của Thiên Vũ và 1 bông màu lam. Bông tuyết có màu lam như thế từ trước đến giờ người có thể tặng nó chỉ có một, nhưng người đó đã… không thể nào, sao bông tuyết này lại có thể xuất hiện.
- Cái đó… sao có thể… (Yến lắp bắp trong lúc còn bàng hoàng)
- Chuyện gì vậy Yến? (Bin hỏi khi nhận ra thái độ cũng rất bất thường của nhỏ)
Mọi ánh mắt lại đổ dồn vào Yến chờ đợi câu trả lời. Nghe Bin hỏi, nhỏ cố gắng lấy lại chút bình tĩnh để trả lời:
Sợi dây chuyền đó…
Đúng lúc ấy giai điệu quen thuộc bài ”we were in love” vang lên từ chiếc điện thoại của nó cắt ngang lời Yến. Nó không có phản ứng gì, có lẽ nó không nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình đang kêu.
Yến lay mạnh người nó:
- Bà nghe điện thoại đi.
Nó giật mình, bấy giờ nó mới biết có người đang gọi điện thoại cho nó.
Nó bấm nút nghe rồi đặt lên tai như một phản xạ tự nhiên chứ không hề có chút biểu cảm.
Nhưng chỉ vài giây sau khi nghe người đầu dây bên kia nói gì đó, gương mặt nó bỗng thay đổi hẳn, nó trở lại như bình thường cùng với nụ cười nhẹ khiến cả bọn ngơ ngác chẳng hiểu gì. Rồi nó tắt máy, quay sang Kan:
-