Cho taxi dừng trước cổng một căn biệt thự rộng lớn, nó nhanh chóng trả tiền và bước xuống khỏi xe.
Đưa mắt nhìn vào trong, nó thấy có 2 cô gái mặc quần áo giống nhau đang tưới cây trong sân, chắc là giúp việc nhà Kan.
Ting… ting…
Nó đưa tay nhấn chiếc chuông nhỏ, lập tức 1 trong 2 cô gái kia chạy ra mở cổng.
- Em chào chị. (nó lễ phép cúi đầu)
- ừm, chào em. (cô gái cũng mỉm cười đáp lại nó)
- dạ. Chị gọi giúp em Kan được không ạ.
- Ơ… chuyện này… (cô gái nhìn nó ngập ngừng)
- Sao ạ? (nó lấy làm lạ hỏi)
- Thật ra bọn chị chỉ được phép làm việc ở dưới sân vườn thôi, còn trong nhà thì ít được vào, đặc biệt là lầu trên lại càng không. Hơn nữa, mấy bữa nay cậu chủ rất lạ, cứ nhốt mình trên phòng suốt. (cô gái còn lại đã đi ra từ lúc nào, lên tiếng giải thích)
Nó hơi nhíu mày rồi mỉm cười bảo 2 chị cho vào bên trong sân, chẳng khó để 2 người cho nó vào.
Nó bấm số gọi cho Kan nhưng mà mấy lần liền đều không thấy cậu bắt máy. Nhìn xung quanh một lượt, nó quay ra nói với 2 chị giúp việc rằng nó là bạn của Kan và 2 chị có thể về nghỉ ngơi không cần làm nữa, việc còn lại nó sẽ giúp. Lúc đầu 2 chị cò hơi e dè nhưng rồi cũng bị nụ cười dễ thương của thuyết phục.
Đợi 2 người đi khuất sau cánh cổng, nó đi ra phía sau vườn ngước lên nhìn cái ban công tầng trên. Cũng khá là cao, đứng dưới này mà gọi chắc là vô tác dụng.
Nghĩ thế nó lại đưa mắt nhìn xung quanh một lần nữa, ánh mắt nó dừng lại ở 1 cây chậu lộc vừng khá xua xuê được đặt ngay gần bức tường. Khoảng cách từ tán cây lên đến ban công vẫn còn khá là xa vì cái cây chẳng cao bao nhiêu, nhưng có lẽ chỉ cần vậy là đủ.
Cũng may là nó đang mặc quần áo khá thoải mái nên…
Nó lùi lại phía sau vài bước rồi khẽ nhún chân tung người bật lên ngọn cây lộc vừng, lấy một cành cây làm điểm tựa để lấy đà nó nhảy lên thật ột cách hết sức nhẹ nhàng, nó tiếp xuống ban công dễ dàng không gây ra một tiếng động.
Theo như nó đoán thì căn phòng giáp với ban công này chính là phòng của Kan.
Suy nghĩ vài giây, nó lấy tay đập cửa ầm ầm miệng liên tục gọi.
- Kan, mở cử nhanh, mở…
Cạch…
Kan ngơ ngác nhìn nó. Cậu chắc chắn là vô cùng kinh ngạc trước việc nó tự nhiên xuất hiện trên ban công nhà cậu một cách bất khả thi thế này.
Nó trông dáng vẻ lơ ngơ của kan mà phải cố nén cười thành tiếng. Nó chỉ khoe cái nụ cười nhăn nhở tươi rói của mình ra trước cậu vài giây rồi ngang nhiên lướt qua mặt cậu đi thẳng vào trong phòng.
Kan giật mình vào theo, cố lấy giọng lạnh lùng nhất có thể, kan lên tiếng:
- Sao cậu lại có mặt ở đây?
- Đâu, sao đâu, làm gì có sao. (nó lí lắc)
- Cậu… tôi không có gì muốn nói với cậu, cậu có thể về.
Kan quay đi che giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình khi nhìn thấy dáng vẻ tinh nghịch đáng yêu của nó.
Choang…. Á…
Kan giật mình quay lại. Những mảnh thủy tinh vung *** dưới sàn, còn nó thì đang ngồi bệt dưới đất, nắm chặt lấy bàn tay của mình để ngăn không áu chảy. Kan hốt hoảng chạy lại nắm lấy tay nó:
- Có đau không? Đưa đây tớ xem.
Nhìn cái điệu bộ sốt sắng của Kan khiến nó chỉ muốn bật cười, nhưng mà tạm thời thì chưa nên cười vội. Nó giật mạnh tay mình ra khỏi Kan:
- Không cần cậu lo, chẳng phải cậu không quan tâm đến tớ sao? Vậy thì cứ kệ tớ đi, còn nếu cậu trách tớ vì làm vỡ quả cầu của cậu thì tớ sẽ đền, ok.
- Cậu… nói vậy mà nghe được à.
- Sao mà không nghe được, rõ ràng cậu vừa nghe đó thôi. Chẳng lẽ cậu còn lo lắng cho tớ à.
- Tất nhiên là c… à không rồi. Được thôi, vậy cậu cứ đền lại quả cầu như cũ cho tớ.
Kan lấy lại vẻ lạnh lùng. Thiếu chút nữa là cậu đã vô tình làm hỏng hết mọi chuyện rồi, nó mà biết cậu quan tâm đến nó thế nào thì những ngày vừa qua chẳng