Chúng nó kéo nhau đến nhà Kan, cổng và cửa đều mở nhưng chẳng thấy Kan đâu cả. Chúng nó cứ thế đi vào phòng khách ngồi. Có lẽ là Kan đang ở trên phòng, nó nghĩ thế. Nhiệm vụ giải thích ấy người kia về những gì đã xảy ra đành giao cho Long, còn nó tất nhiên sẽ lên phòng xem anh chàng Kan thế nào đã. Đứng trước cửa phòng Kan, nó băn khoăn một chút rồi cũng đưa tay gõ cửa Cốc… Cốc… Cốc… nhưng chẳng một tiếng trả lời. Nó biết trước sẽ vậy mà.
- Kan… mở cửa… Bi có chuyện cần nói.
Vẫn im lặng. Nó biết lần này Kan hiểu lầm thật sự và chắc chắn cậu ấy không chỉ giận nó thôi đâu mà còn đang rất đau khổ nữa. Lúc này chắc nhẹ nhàng thế không thể lôi cổ cậu ấy ra mở cửa cho nó được, vậy thì làm sao giải thích chứ. Nó suy đi tính lại rồi cuối cùng quyết định… Rầm… Cánh cửa phòng Kan bật mở. Lồng ngực nó khẽ nhói lên, có lẽ vì vết thương chưa lành mà nó lại cử động quá mạnh. Nó mặc kệ. Chẳng nhìn thấy Kan đâu nhưng nó biết cậu ấy đang vùi mình trong chiếc chăn kia. Nó tiến lại gần khẽ nói:
- Bi biết Kan chưa ngủ, đừng giả vờ nữa… dậy đi.
Vẫn im lặng. Có lẽ mức độ nghiêm trọng hơn nó nghĩ đây, chắc Kan không muốn gặp nó luôn rồi. Mặc kệ cậu ấy có muốn gặp hay không thì nó vẫn phải kéo cậu ra khỏi cái chăn kia để còn nói chuyện rõ ràng. Nó nhẹ nhàng đưa tay kéo chiếc chăn đang chùm trên người Kan nhưng mà không được, hình như Kan đang cố tình giữ chiếc chăn lại. Nó chợt phì cười, đúng là trẻ con quá. Nghĩ ngợi một lát rồi nó cũng nảy ra 1 cách:
- Cậu có chịu dậy không… hay là lần này lại muốn tớ làm vỡ