” Từng cơn gió khẽ vô tình. Chiếc lá lìa cành buôn xuống lòng đường. Ngồi nhặt chiếc lá tôi nhớ về cô bé đáng yêu của tôi.
Mùa đông đến em vẫn cười em ước mình là bông tuyết ngoài trời . Để được mãi mãi lên thiên đường một thiên đường tuyết rơi.
Tuyết chẳng có đâu em ơi. Chỉ có tôi bên cạnh em thôi. Mùa đông đến gió khiến em se lạnh. Đừng lo vì còn tôi đây
Bước cùng với nhau dưới cơn mưa cũng rất lâu.Tôi nhìn em em đỏ mặt, em ko nói khiến cho lòng tôi bồi hồi
Trong ngần mắt em thấy long lanh muôn ngàn tuyết rơi. Một mùa đông em đứng đó một mùa đông êm đềm.”
Trên sân khấu, nó và Tú đang song ca bài hát Cô bé mùa đông mà nó yêu thích nhất. Đó cũng là tiết mục cuối cùng tham gia trò chơi “cặp đôi hoàn hảo” mà chính nó tổ chức hôm nay. Từng ca từ ngọt ngào được cất lên từ 2 giọng hát trong sáng và ấm áp lại càng trở nên ngọt ngào hơn, say đắm hơn. Hàng trăm đôi mắt hướng lên sân khấu với cái nhìn ngưỡng mộ. Chỉ riêng Kan, ánh mắt cậu như có lửa. Cậu đang ghen, nhưng cậu biết, cậu không có cái quyền đó, ít nhất là vào lúc này, khi mà cậu vẫn đang là người có quá nhiều lầm lỗi với nó. Cậu chỉ biết ngồi bên dưới, nhìn nó tay trong tay, ánh mắt tình tứ với người khác trên sân khấu kia. Cậu không trách nó, đúng hơn là cậu chẳng dám trách, là cậu đã sai, tất cả chỉ tại cậu.
Giai điệu nhẹ nhàng của Cô bé mùa đông kết thúc cũng là lúc tất cả đều đã biết kết quả của trò chơi. Nó và Tú dành được sự hâm mộ nhiều hơn cả. Thế đấy, cái điều mà Kan không mong muốn nhất đã xảy ra. Nó và Tú đang đứng giữa sân khấu, nơi mà chỉ duy nhất có một ánh sáng nhạt đang chiếu từ trên xuống và cùng với hàng trăm cặp mắt phía dưới hướng lên. Ai cũng biết bây giờ 2 người sẽ làm gì, tất nhiên rồi, “phần thưởng” ấy là do chính nó đề ra mà, làm sao nó có thể không “nhận” được chứ. Tú đang đứng đối diện nó, khoảng cách chỉ là một bước nhẹ thôi.
- Này… anh không định làm thật đấy chứ?
Nó nhíu mày hỏi Tú. Anh nhún vai, cười nhẹ:
- Em nghĩ sao anh có thể không làm chứ? Em là người nói ra mà, em không thấy tất cả mọi người đều đang hồi hộp chờ xem chúng ta thể hiện tình cảm à.
- Anh có vẻ quan tâm đến thái độ mọi người quá nhỉ? Anh có tin là em có thể “tiễn” anh xuống dưới chỗ họ ngay bây giờ không?
Tú phải bật cười vì lời đe dọa rất “đáng yêu” của nó. Anh nhẹ nhàng kéo nó lại và ôm trọn nó trong vòng tay ấm áp của mình. Bên dưới, những ánh mắt chăm chú nhìn cảnh lãng mạn ấy của 2 đứa. Nó không bất ngờ cũng không khó chịu trước hành động ấy của Tú, thậm chí còn vòng tay ôm lại anh. Cái ôm nhẹ nhàng. Tú thì thầm vào tai nó:
- Nếu có thể, hãy mở lòng thêm một lần nữa nhé. Anh tin cậu ấy có thể đem đến hạnh phúc cho em, em nhất định phải hạnh phúc, em gái.
Nói xong, anh nhẹ nhàng đặt lên trán nó một nụ hôn rồi bước bước xuống khỏi sân khấu. Nó mỉm cười và cũng định đi xuống nhưng nụ cười chợt vụt tắt khi vừa mới quay người lại thì đã bắt gặp ngay khuôn mặt của Kan. Nó thản nhiên bước qua nhưng Kan đã kịp nắm tay nó giữ lại. Nó nhìn cậu bằng ánh mắt không chút cảm xúc rồi buông một cậu nhẹ bẫng:
- Xin Dương thiếu gia tự trọng. Cậu có thể bỏ tay tôi ra được rồi đấy.
Thoáng bất ngờ trước giọng nói ấy nhưng Kan cũng nhanh chóng ý thức được. Cậu xiết tay nó chặt hơn:
- Đừng lạnh lùng với anh như vậy mà. Xin em.
- Từ lúc nào tôi trở thành em của cậu vậy. Chúng ta hình như không có quan hệ họ hàng thì phải.
Nó cười nhạt rồi rút mạnh tay mình ra khỏi tay Kan, bước xuống khỏi sân khấu trong cái nhìn đau đớn của cậu. Tất cả mọi người từ nãy đến giờ đều đã nhìn và nghe thấy cuộc nói chuyện của nó và Kan, ngoài mấy đứa trong nhóm chúng nó ra cũng có một số người ít nhiều hiểu được cuộc nói chuyện ấy vì dù sao họ cũng là người chốn thương trường