Lúc được đưa vào phòng sinh, trông Sở Tích có vẻ rất thoải mái, Cố Minh Cảnh nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng sinh, hy vọng Sở Tích mẹ tròn con vuông.
Nhưng anh đợi suốt mấy tiếng đồng hồ lại nhận được tin Sở Tích khó sinh.
"Cái gì! Ông nói gì?" Cố Minh Cảnh túm lấy cổ áo của bác sĩ ra ngoài thông báo, khi nghe thấy hai chữ "khó sinh", anh chỉ muốn giết người ngay.
Trợ lý Cao vội vàng chạy đến, "Cố tổng bình tĩnh, bình tĩnh nào."
Bác sĩ lại vội vàng quay vào phòng sinh.
Sao Cố Minh Cảnh có thể bình tĩnh cho được, anh chỉ hận không thể đá văng cánh cửa phòng sinh, thậm chí hình như anh còn lờ mờ nghe thấy tiếng la khóc của Sở Tích ở bên trong.
Mỗi một giây trôi qua dường như kéo dài cả một năm, trong đầu anh đã nghĩ đến vô số khả năng.
Kết quả của vô số khả năng ấy đều là giả thiết nếu sau này Sở Tích không còn nữa thì anh phải làm gì.
Thậm chí anh đã nghĩ đến chuyện lát nữa sẽ có bác sĩ đi ra rồi hỏi anh muốn giữ lại người lớn hay đứa bé, anh chỉ muốn túm cổ ông bác sĩ kia rồi quát cho một trận lớn hay bé cái gì, ông đây chỉ cần người lớn, dù đứa bé có thế nào thì mấy người phải trả lại cho tôi một Sở Tích khỏe mạnh, hăng hái hoạt bát như xưa.
Trợ lý Cao nhìn người lần đầu làm cha đang lo lắng ở bên cạnh, chỉ biết thở dài, yên lặng cầu nguyện.
Mỗi một giây kéo dài tựa như một năm chậm chạp trôi qua, cuối cùng trong phòng sinh cũng có người đẩy cửa bước ra.
Lần này là một y tá.
Cố Minh Cảnh nhếch nhác xông tới trước mặt y tá, "Sao rồi, vợ tôi sao rồi?"
Y tá gỡ khẩu trang xuống, cười nói, "Chúc mừng gia đình, mẹ tròn con vuông, là một bé trai."
Cố Minh Cảnh nghe thấy bốn chữ "mẹ tròn con vuông", dây cung đang căng ra cuối cùng cũng đã được buông lỏng, anh sụi lơ trên ghế chờ.
Trợ lý Cao vui vẻ ra mặt, "Chúc mừng Cố tổng!"
Sở Tích nằm lại trong phòng sinh hai tiếng để theo dõi, không còn dấu hiệu xuất huyết nữa nên cô được đưa về phòng bệnh.
Vì cô sinh non, lại khó sinh cho nên bác sĩ đã dùng kẹp sản khoa để hỗ trợ, em bé hiện đã được đưa vào khoa sơ sinh để theo dõi.
Sở Tích ngủ một giấc đã tỉnh, lúc cô mang thai, mỗi khi thức giấc cô hay sờ bụng mình trước, bây giờ cô lại quen tay sờ bụng, phát hiện ra bụng đã xẹp xuống rồi.
Cuối cùng Cố Minh Cảnh cũng chờ đến khi Sở Tích tỉnh lại, "Em tỉnh rồi."
Sở Tích nhìn khắp nơi, "Cố Bảo Bảo đâu anh?"
Cố Bảo Bảo là tên gọi yêu của bé con do Sở Tích đặt lúc mang thai, tuy Cố Minh Cảnh cảm thấy cái tên này quá ấu trĩ nhưng thấy Sở Tích thích, anh cũng chiều theo ý cô.
Bây giờ hễ mà nhắc đến thằng cu nhỏ giày vò Sở Tích khiến cô khó sinh là Cố Minh Cảnh lại tức giận, "Con đang ở khoa sơ sinh."
Sở Tích vừa nghe thấy "khoa sơ sinh" liền hết hồn, cô nhớ rõ lúc mình sinh Cố Bảo Bảo bị khó sinh, bác sĩ còn nói nếu cứ tiếp tục như thế thì em bé sẽ bị ngạt thở, phải dùng kẹp sản khoa. Lúc đó Sở Tích đã nghĩ, dù có liều mạng thì cô cũng phải sinh con ra, kết quả bé con vẫn bị đưa đến khoa sơ sinh.
Tâm trạng của Sở Tích sau khi sinh vô cùng yếu ớt, vừa nghĩ đến chuyện Cố Bảo Bảo đang ở khoa sơ sinh là cô lại bật khóc, "Sao Bảo Bảo lại... hu hu hu."
Cố Minh Cảnh luống cuống tay chân lau nước mắt giúp cô, "Em đừng khóc mà, Bảo Bảo không sao cả, con bị vàng da nên phải nằm trong lòng ấp mấy ngày." Hơn nữa, vì bị kẹp sản khoa kẹp nên đầu con có hơi bị méo.
Để chứng minh Cố Bảo Bảo vẫn khỏe, Cố Minh Cảnh đã nhờ y tá bên khoa sơ sinh gửi video sang cho cô.
Sở Tích xem video, Cố Bảo Bảo đang ngủ ở trong lồng ấp, thằng nhóc bé tí đỏ hỏn, lại còn yếu ớt như thế, cô nhào vào lòng Cố Minh Cảnh lau nước mắt.
Cố Minh Cảnh vỗ nhè nhẹ lên lưng cô.
Cố Bảo Bảo nằm trong lòng ấp ba ngày. Lúc y tá bế bé giao lại cho Cố Minh Cảnh, đầu bé còn hơi méo, nhưng bác sĩ bảo không sao hết, sau này nằm ngủ nhiều thì đầu bé sẽ tròn lại thôi.
Lúc trước khi tham gia khóa học mẹ bầu cùng với Sở Tích, Cố Minh Cảnh đã học cách bế em bé, lúc ấy chỉ được ôm búp bê, bây giờ được ôm con bằng xương bằng thịt, anh mới nhận ra thằng nhóc này yếu ớt biết bao nhiêu.
Cố Minh Cảnh nhìn bé con đang ngủ say trong lòng mình.
Nếu thằng nhóc này không giày vò khiến Sở Tích khó sinh, có lẽ anh sẽ thương nó hơn một chút.
***
Một tháng sau, đã đến thời gian bảo vệ luận văn tốt nghiệp của khoa Tài chính đại học A.
Nửa năm cuối không có môn học, bạn bè cùng lớp ngoại trừ ở cùng ký túc xá ra thì mọi người đều đã lâu không gặp nhau, giáo sư vẫn chưa đến nên mọi người ở trong phòng học líu ríu trò chuyện với nhau.
Sau đó, chủ đề bàn tán không hẹn mà gặp một câu hỏi giống nhau.
"Đã sinh chưa nhỉ?"
"Không biết nữa, trên mạng cũng không thấy có tin gì."
"Cố tổng thắt chặt khâu bảo mật thông tin ghê."
"Bạn cùng phòng của cô ấy có biết không?"
"Hôm nay cô ấy sẽ đến để bảo vệ luận văn chứ?"
"Cô ấy giỏi ghê, không thèm hoãn tốt nghiệp luôn."
"Năm nay Nguyên Cảnh có đến trường tuyển dụng, nhưng mà khó ghê hu hu hu hu."
...
Bạn học lục tục vào lớp, mọi người đang bàn tán rôm rả, bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện trước cửa phòng học.
Không biết là ai nhìn thấy đầu tiên, sau đó mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa phòng học.
Đầu tiên là mặt, sau đó ánh mắt mọi người đều tập trung lên bụng của người kia.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền màu hồng đất, phần rút dây ở eo làm tôn lên vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Thế nên là...
Cuối cùng mọi người đã biết được đáp án:
Sinh rồi!!!
Đã sinh rồi!!!
Sở Tích bị bạn bè nhìn đến mất tự nhiên, rồi lại nhìn thấy nhóm bạn cùng bảo vệ luận văn của mình đang vẫy tay với cô.
Sở Tích vội vàng đi tới dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người.
Cô ngồi xuống, ba người còn lại trong nhóm đã không kịp chờ đợi mà tụm lại.
"Cậu sinh rồi mà cũng không nói cho bọn mình biết!"
"Con gái hay con trai thế?"
"Hu hu hu cậu vừa sinh xong đấy à? Lừa nhau à, sao cậu vẫn gầy như thế chứ hu hu hu."
"Hôm trước cậu nhắn tin trong nhóm bảo hôm nay sẽ đến bọn mình còn không tin, ai ngờ cậu lại đến thật."
"Sao cậu ra ngoài được, cậu không ở cử hả?"
Sở Tích bị hỏi đến ngại ngùng, cô khẽ vén sợi tóc bên tai, trả lời lại, "Mình sinh rồi, là con trai, đã hết ở cữ rồi."
Cố Minh Cảnh không muốn tin tức bên ngoài ồn ào ảnh hưởng đến cô đang ở cữ, cho nên bây giờ tuy cô đã ra tháng nhưng vẫn chưa thông báo với bên ngoài rằng cô đã sinh.
Hôm trước cô vừa ra tháng, hôm nay lại đi bảo vệ luận văn. Ban đầu Cố Minh Cảnh không đồng ý cho cô đi, nhưng vì Sở Tích kiên trì, bình thường bụng của cô hay xuất
hiện trong khuôn viên trường, tin tức nhất định sẽ truyền đi rất nhanh, xem như cô gián tiếp công bố với mọi người rằng mình đã sinh rồi.
Luận văn của nhóm Sở Tích làm rất tốt, phần bảo vệ cũng đã hoàn thành, chuyện cuối cùng sau bốn năm đại học đã hoàn tất, phần còn lại cũng chỉ còn chờ tốt nghiệp, mỗi người đều có tương lai riêng.
Sở Tích bảo vệ luận văn xong, cô đến căn tin trường học ăn cơm rồi đi dạo một vòng, quả nhiên, chưa về đến nhà thì ảnh bên lề của cô đã được lên hot search.
#Sở Tích đã sinh#
Blogger giải trí đăng ảnh chụp cô ở trường hôm nay lên mạng, kèm theo nội dung "Sở Tích lộ diện sau khi công bố mang thai, hôm nay cô ấy âm thầm xuất hiện ở trường đại học A để tham gia buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp, tay chân mảnh khảnh, nghi vấn đã sinh!"
Vì cô xuất hiện quá đột ngột, thêm việc trông cô không giống như vừa mới sinh nên có người nói cô nhờ người mang thai hộ. Vừa tốt nghiệp lại vừa sinh con, sao cô có thể gánh nổi.
Sau đó, có một y tá ở một bệnh viện tư nhân lên tiếng, Sở Tích tự mình sinh con, trước khi được đẩy vào phòng sinh, Sở Tích còn đang bận sửa luận văn tốt nghiệp của mình.
Cư dân mạng: [Ha ha ha ha ha ha ha.]
Lúc trước khi tuyên bố mình mang thai, mọi người đều nghĩ Sở Tích sẽ hoãn tốt nghiệp, nhưng không ngờ cô vừa thuận lợi tốt nghiệp vừa sinh con trong một năm, cuộc sống hoàn mỹ khiến không ít người gato.
Sở Tích và Cố Minh Cảnh cùng nhau đăng một tấm ảnh chụp bàn tay bé xíu của Cố Bảo Bảo lên, fan hâm mộ đều khen thật là đáng yêu.
Sở Tích cười cười, fan hâm mộ đúng là rất nể tình, một tấm ảnh chỉ có bàn tay nhỏ xíu thì sao có thể nhìn ra thằng bé dễ thương hay không chứ.
Cô về đến nhà thì Cố Minh Cảnh cũng đã về, dì giúp việc nói Cố Bảo Bảo bú xong nên đã ngủ rồi.
Sở Tích và Cố Minh Cảnh cùng nhau vây quanh cái nôi của con, mở ra nhìn Cố Bảo Bảo đang ngủ say bên trong.
Hôm nay, bàn tay nhỏ của Cố Bảo Bảo được mọi người khen đáng yêu, Sở Tích nhìn đầu con rồi chậc lưỡi, chán nản nói, "Sao em thấy đầu con vẫn còn méo nhỉ?"
"Ừ, có hơi méo." Cố Minh Cảnh khẽ cười, nhưng không sao cả, đầu thằng bé bây giờ đã tròn hơn lúc mới sinh rồi. Bác sĩ bảo lúc bé ngủ thì chú ý một chút, trong vòng ba tháng là có thể tròn lại.
Sở Tích nghe thấy Cố Minh Cảnh đồng tình thì tự dưng thấy giận, đẩy anh ra, "Anh có lương tâm không hả, có ông ba nào mà ghét bỏ con trai mình như anh không?"
Cô bảo méo thì anh phải bảo là không méo để an ủi cô mới đúng, sao lại thuận miệng nói theo cô vậy hả.
Cố Minh Cảnh dở khóc dở cười, nhìn vẻ mặt rầu rĩ của Sở Tích, anh thấy sau khi làm mẹ, cô ngây thơ hơn nhiều, anh chỉ biết nói, "Không méo, tròn rồi, đầu con nhìn đẹp lắm."
Sở Tích nghe xong lại càng giận thêm, "Đồ lừa đảo! Vừa nãy anh còn nói đầu con méo, mà bây giờ lại đổi giọng rồi, anh là đồ lừa đảo! Đầu con méo thế mà anh nói là tròn, có phải bình thường anh cũng lừa em như thế không hả?"
Cô nhớ đến chuyện Cố Minh Cảnh nói với dáng người của cô sau khi sinh đã khôi phục rất tốt, "Bị em nói trúng tim đen rồi chứ gì, bình thường anh chắc chắn luôn lừa em như thế, em đã sinh con rồi thì sao dáng người có thể đẹp được, anh chỉ biết gạt em!"
Cố Minh Cảnh muốn cười mà không dám cười, không ngờ bây giờ mình nói thật cũng không được, nói dối cũng không xong. Anh có cảm giác như mình đang dỗ dành con gái, đang định giải thích thì Cố Bảo Bảo trong nôi bị tiếng của ba mẹ đánh thức, chép chép miệng rồi òa khóc.
Hai người vội vàng dỗ dành thằng bé, Sở Tích bế Cố Bảo Bảo lên cho con bú.
Cố Bảo Bảo được nuôi bằng sữa mẹ và sữa bột, sau khi Sở Tích cho con bú xong, thằng nhóc được dì bế đi ngủ.
Vì cho con bú nên ngực Sở Tích bị ướt, cô định thay quần áo, trừng mắt nhìn Cố Minh Cảnh còn đang ở trong phòng, "Anh đi ra ngoài đi, em muốn thay đồ."
Đời nào Cố Minh Cảnh chịu ra ngoài, làm gì có chuyện vợ thay đồ mà chồng phải tránh chứ. Sau khi cho con bú xong, cô lại càng khiến người ta cảm thấy rừng rực trong người, hô hấp càng thêm nặng nề. Cố Minh Cảnh chủ động cầm khăn ướt đi tới, "Để anh lau cho em nhé?"
Sở Tích quay mặt sang chỗ khác, "Anh ra ngoài đi, dù sao em cũng đã bị mất dáng rồi, xấu xí lắm, không lọt vào mắt xanh của tổng giám đốc Cố đâu."
Tia sáng trong mắt Cố Minh Cảnh khẽ lóe lên, nhưng mặt anh lại vô cùng trấn tĩnh, "Đúng vậy, mặt xấu, dáng người cũng không đẹp."
Sở Tích quay lại nhìn anh với vẻ mặt không dám tin nổi.
Nghe đi, đây là tiếng người nói sao?
Cố Minh Cảnh ra vẻ không sao cả, "Thế nên vì sao anh phải tránh chứ, anh đâu có hứng thú đâu."
Sở Tích tức đến bật khóc, cô vất vả lắm mới sinh được Cố Bảo Bảo, bây giờ lại bị ba nó chê. Sở Tích hung hăng đẩy Cố Minh Cảnh ngã xuống, cuộn tay đấm xuống người anh, "Em mặc kệ, anh nhất định phải có hứng thú! Dù là dáng vẻ thế nào thì anh cũng phải có hứng thú!"
Cố Minh Cảnh nở nụ cười, trở mình đổi vị trí hai người, cúi người hôn lên mắt Sở Tích, vội vàng dỗ dành cô, "Anh lừa em thôi, anh xin lỗi mà, em đừng giận nhé? Anh rất có hứng thú, luôn luôn có hứng thú mà."
Vành mắt Sở Tích đỏ lên, cô quay đầu sang chỗ khác bày tỏ không thèm tin anh.
Cố Minh Cảnh đành tự mình ra trận để chứng minh, cô đẹp hơn trước khi sinh rất nhiều, dáng người cùng mượt mà hơn trước, mỗi khi giơ tay nhấc chân đều vô cùng quyến rũ, anh có hứng thú, đến cuối cùng, Sở Tích bắt đầu hối hận, ước gì anh đừng có hứng thú.
***
Còn hai ngoại truyện nữa là chính thức nói lời tạm biệt đôi vợ chồng trẻ rồi. À, hai ngoại truyện cuối cùng có khách mời xuất hiện nhé. Mọi người đoán xem là ai nào!! ^^