Ánh mắt Dương Thanh Linh sáng lên, vui vẻ gật đầu đáp.Bạch Tĩnh Phong nhìn thấy cháu gái hưng phấn, có chút bận tâm cô đến lúc đó sẽ như ngựa thoát dây cương, quay đầu nói với Dương Thanh Hiên: "Con trông chừng nó cho kỹ, đừng để nó làm loạn, có việc gì thì gọi điện thoại kịp thời cho chúng ta!""Vâng, con sẽ trông chừng nó!" Dương Thanh Hiên nghiêm túc đáp.Bạch Tĩnh Phong và mấy người hàn huyên một lát, liền nhận được thông bado phải đi, bà xoa xoa đầu Dương Thanh Linh, dặn dò cô chú ý sức khỏe."Mẹ, chúng con đưa ngươi đi!" Lan Chi Hoa và Dương Mặc đứng dậy, đưa Bạch Tĩnh Phong ra ngoài, ba người lần lượt rời đi.Dương Thanh Linh mỉm cười đưa mắt nhìn mấy vị trưởng bối rời đi, sau đó cô bắt đầu cười ngây ngô."Choáng váng sao?" Dương Thanh Hiên nhìn em mình đang cười ngây ngô, nhịn không được hỏi."Anh, em không phải đang nằm mơ chứ?"Dương Thanh Hiên bóp khuôn mặt Dương Thanh Linh: "Đau không?""Không đau!" Dương Thanh Linh trừng to mắt lắc đầu, "Ai nha, em thật sự đang nằm mơ sao?"Dương Thanh Linh ra vẻ kinh hoảng bấm một vào đùi, khoa trương kêu to: "Ôi, đau chết mất!"Dương Thanh Hiên nghe xong, bị dọa ném con dao đang cầm trên tay, tranh thủ thời gian chạy tới: "Em nói xoi, em bóp mình đau nhưu vậy làm gì? Thật choáng váng đến phát ngốc rồi à!"Dương Thanh Linh tranh thủ thời gian ngăn lại vén ống quần mình, "Đừng, không sao không sao, em chỉ muốn trêu đùa anh chút thôi! Không phải sự thật!"Dương Thanh Hiên nghe xong, im lặng nhìn cô, dùng sức vuốt vuốt đầu của cô, "Nghịch ngợm!""Ài, anh, trên tay anh còn có trái cây? Đừng trét lên đầu em" Dương Thanh Linh trốn khoit ma trảo của anh mình."Để muội bớt nghịch ngợm!" Dương Thanh Hiên cố ý càng dùng sức vuốt vuốt."A! Anh! Anh đáng ghét! Dừng tay mau!" Dương Thanh Linh nhanh chóng kéo chăn trùm mình lại.Dương Thanh Hiên dừng tay, "Được rồi, không lộn xộn nữa!"Dương Mặc từ bên ngoài trở về liền thấy Dương Thanh Hiên đang gọi em mình ở trong chăn ra, bất đắc dĩ cười lên tiếng cắt ngang hai người: "Được rồi, dọn dẹp một chút, chúng ta một lát nữa xuất phát!"Dương Thanh Linh nghe vậy chui ra ngoài: "Ba ba, chúng ta xuất phát đi đâu?""Về nhà a!"Dương Thanh Linh một mặt mộng mà hỏi: "Không phải nói con phải tiếp tục tham gia trận đấu sao! Sao lại về nhà?"Dương Mặc thấy phản ứng quá kích của nữ nhi, nhịn không được cười lên một tiếng: "Anh con chưa nói cho con biết sao? Vòng sau tranh tài ở vương tinh!""...""Do em quậy quá, quên đi!" Anh vô tội nói.Dương Thanh Linh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Làm con sợ muốn chết!"Dương Mặc bất