Hệ thống nửa ngày không lên tiếng, phảng phất như vốn liếng của mình đang bào mòn.Chờ Hứa Hi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, nó đột nhiên lại thốt lên: “*Mẫn Tiệp Hoàn.”*Mẫn Tiệp Hoàn: Ý chỉ thuốc làm con người trở nên nhanh nhẹn hơn.Hứa Hi nháy mắt thanh tỉnh.Nhưng cô không mở mắt, giả vờ không có hứng thú, ngáp một cái, uể oải hỏi: "Bao nhiêu điểm trí tuệ?"Hệ thống mừng thầm, nhắc nhở bản thân phải vững vàng, báo ra một con số: “3 vạn.”“Ồ.” Hứa Hi yếu ớt đáp lại, nhưng không còn phản ứng gì nữa.“Ký chủ? Ký chủ?” Hệ thống không ngừng kêu to, “Mẫn Tiệp Hoàn cô cũng không cần, chứ cô muốn cái gì?”Hứa Hi nỗ lực mở mắt ra, ngáp liên tục: “Mẫn Tiệp Hoàn miễn cưỡng còn chắp vá đi.
Chỉ là quá đắt.
Cũng không biết qua 18 năm tao có thể tích lũy được 3 vạn điểm hay không, tạm chờ xem đã.”Mắt thấy Hứa Hi thật sự muốn ngủ, hệ thống hét lên: “Hai vạn, hai vạn điểm trí tuệ, không thể ít hơn.
Thứ này tôi tốn 2,5 vạn điểm mới mua được từ trong thương thành, bán lỗ vốn cho cô.
Hai vạn cô cũng không cần, tôi cũng hết cách rồi.”Nói đến đây, nó cũng khóc nức nở.Không có hệ thống nào thảm hại hơn nó.
Mẹ nó, một văn tiền cũng không kiếm được không nói làm gì, lại bỏ vào hơn N tiền.
Tiền mua quan tài cũng phải lấy ra, nó còn có thể thảm hại hơn nữa sao?Hứa Hi trong lòng làm một động tác "chiến thắng" với chính mình, sau đó hoàn toàn chìm vào giấc