Hứa Hi rất muốn vỗ trán: cũng không biết thư viện có để ý đến biểu hiện ngốc bạch ngọt của Hứa Tuyết hay không.Nàng không phản ứng Hứa Tuyết hướng về phía bà tử hỏi: “Bà bà, túi tiền của bà bà là dạng gì? Bên trong có cái gì?”Hứa Tuyết tuy rằng thiên chân nhưng cũng không phải ngốc.
Nghe được đường tỷ hỏi như vậy nàng cũng kịp phản ứng lại.Vạn nhất túi tiền các nàng nhặt không phải của bà tử này, bà tử vừa thấy bên trong có bạc lại trực tiếp giành lấy, há chẳng phải các nàng làm việc ngu ngốc sao?Nàng lập tức cũng nhìn về phía bà tử.Bà tử cười nói: “Túi tiền được may từ tơ lụa màu đỏ, bên trên thêu mấy bông hoa.”Hứa Hi thấy bà tử không nói nữa, lại hỏi: “Bên trong đựng cái gì?”Không trách nàng cẩn thận như vậy, nhặt được túi tiền đã là đề khảo thư viện ra, nên sẽ không có chuyện đơn giản “Nhặt được - giao đi lên” như vậy, luôn có ẩn ý trong đó.Khảo thí phía trước đó chính là phẩm hạnh.
Lúc này khảo chính hẳn là thấy rõ năng lực, sự phán đoán.Quả nhiên, nghe nàng hỏi như vậy bà tử biểu tình liền có chút không đúng rồi.
Ánh mắt bà ta khẽ động, thần sắc hoảng loạn, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói: “Đây là đồ chủ tử thưởng cho ta, ta còn chưa kịp nhìn đã bị mất.”Nóng xong bà ta hành lễ với hai người: “Nếu hai vị cô nương nhặt được túi tiền, thỉnh cầu nhanh đưa lại cho ta.
Lát nữa ta còn phải đi nấu cơm cho chủ tử không thể chậm trễ canh giờ.”Thấy biểu hiện bà tử như vậy làm Hứa Hi nhịn không được ở trong lòng kêu một tiếng tốt.Nếu đây là khảo đề, bà tử diễn xuất dĩ nhiên không thể quá cao siêu, làm người nhìn không ra một chút sơ hở.
Ngược lại cũng không thể quá vụng về để người liếc mắt một cái là có thể nhìn ra trong đó không đúng.
Nàng cần đến diễn đến cảnh gãi đúng chỗ ngứa đã làm người có tâm phát hiện, cũng không thể quá rõ ràng.Mà biểu hiện bà tử mới vừa rồi, Hứa Hi xem ra, tuyệt đối là cấp bậc ảnh hậu.
Diễn xuất kia thật sự rất tốt.
Ánh mắt có hoảng loạn, rồi lại không rõ ràng, rồi lại cẩn thận quan sát người nhìn.Hứa Tuyết tuy có chút ngọt bạch ngọt nhưng cũng là người thận trọng.
Mới vừa rồi Hứa Hi không có trực tiếp đem túi tiền lấy ra mà là hỏi bà tử, điều này cho Hứa Tuyết một nhắc nhở: Túi tiền cũng không nhất định là của bà tử.Cho nên vừa rồi bà