Đem túi tiền cho bà tử, không nói gì cũng không sao.
Có những người mơ hồ nghĩ để lại túi tiền, có người trực tiếp vọt tới trước mặt ba vị phu nhân quỳ xuống thỉnh tội, từ trong lòng ngực đem túi tiền giao lại, nói chính mình vừa rồi quên mất.Còn có một nữ nhân, vốn muốn giả bộ bình tĩnh đánh cược những người này không quen biết, vừa thấy tình cảnh này, lập tức kinh hãi, cũng quỳ xuống nhận lỗi, trình lên túi tiền.Tuy rằng học viện trên danh nghĩa là do trưởng công chúa Thượng Đức làm sơn trưởng, nhưng bình thường quản lý thư viện chính là Chương phu nhân.Chương phu nhân trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, nói với hai người: “Ta vốn định cho các ngươi khảo thí xong mới xử lý việc này, tránh trì hoãn những người đến sau.
Nhưng mà hiện tại không cần.
Các ngươi đem túi tiền giao nộp, rời khỏi nơi này.
Thư viện chúng ta không thể chấp nhận những người thất đức như các người.” Vừa nói, cô vừa vẫy tay với bà tử hía sau.Bà tử lập tức tiến lên đuổi hai nữ hài tải ra khỏi cửa hông.Hai người tự nhiên không chịu rời đi, khóc lóc van xin.
Bà tử nhanh chóng cắt ngang mớ hỗn độn, bịt miệng lôi ra cửa hông, trong phòng khôi phục lại vẻ yên tĩnh.Những người còn lại thấy cảnh này, trong lòng đều có chút nghĩ mà sợ, lại may mắn chính mình xử lý chính xác.
Những người đem túi tiền trả lại bà tử, cũng biết chính mình làm sai cách, chỉ sợ điểm thấp.Mỗi người đều có những suy nghĩ khác nhau, khó tránh khỏi có những lúc hớ hênh trong lời nói và việc làm.
Một số người thậm chí bắt đầu