Nguyễn ma ma quay đầu hướng ra phía ngoài: “Nhị lão gia và Nhị phu nhân đều tự mình tới, không thấy được Hi cô nương khẳng định là không được.
Như vậy đi, ngươi đi theo ta lên xe ngựa Hầu phủ vào trong huyện một chuyến, đem Hi cô nương trở về.
Trong huyện cách nơi này cũng chỉ năm, sáu dặm đường, qua lại không quá nửa canh giờ.
Nhị lão gia, Nhị phu nhân ở chỗ này chờ một chút.”Hứa Hi là người tính tình chu toàn.
Tình huống này nàng cũng đoán trước được rồi, cũng nói cho Tạ thị nên làm như thế nào.Tạ thị khó xử một chút, cuối cùng vẫn đồng ý: “Vậy được rồi.”Nguyễn ma ma bảo bà đợi một lúc, chạy ra ngoài bẩm báo tình hình với Triệu Nguyên Lương và Ngụy thị, sau đó đem đề nghị của mình nói với hai người.Triệu Nguyên Lương đương nhiên muốn gặp nữ nhi thân sinh lưu lạc bên ngoài.
Cho dù nàng không cầu, ông ta cũng muốn mang nàng hồi phủ, huống chi ông biết rất rõ việc để nữ nhi này lưu lạc ở ngoài đối với danh tiếng của Hầu phủ có ảnh hưởng gì.
Cho nên ông ta đương nhiên không có phản đối đề nghị này.Ngụy thị muốn quay người bỏ đi, nhớ tới lời Hầu lão phu nhân ân cần dạy bảo trước mắt, không đồng ý kiến nghị Nguyễn ma ma bà ta không có cách nào cùng bà bà bàn giao, chỉ đành đồng ý.“Bảo bà ta ngồi chiếc xe phía sau, kêu xa phu chạy mau một chút, đừng chậm trễ thời gian.
Đừng quên lão phu nhân còn ở trong phủ chờ chúng ta trở về.”“Vâng.” Nguyễn ma ma đáp ứng, phân phó hai nha hoàn hầu hạ xuống xe, chính mình mà đi tới xe phía sau, thỉnh Triệu Như Ngữ xuống xe, cũng phân phó với xa phu một phen.Ngụy thị xuống xe, nhìn con đường đất trong làng và lớp đất loang lổ cũ kỹ trên tường Hứa gia, một đàn gà mái và gà con đang đi dạo trong sân, trong viện có phân gà, bà ta vội cụp mi xuống che mắt, che dấu cảm xúc trong mắt.Triệu Như Ngữ nhìn một màn trước mắt này, thần sắc thập phần phức tạp.“Cô nương……” Phù Sơ muốn an ủi chủ tử một chút, lại không biết nên nói cái gì, lại lo lắng Triệu Nguyên Lương và Ngụy thị đi ở phía trước nghe thấy, chỉ có thể nói, “Cẩn thận dưới chân.”Triệu Như Ngữ cúi đầu, nhìn thấy phân gà trên mặt đất, sợ hãi lùi lại một bước, theo bản năng đem làn váy trong tay nhấc lên.Phù Sơ vội vàng kéo váy xuống: “Cô nương, chậm một chút, tránh đi là được.”Thật ra