Thành thật mà nói, Hứa Phương Phỉ thực sự bị thuyết phục.
Cho dù anh nói điểm số mình không tệ lắm, thỉnh thoảng có thể lọt vào top đầu của kỳ thi, cô cũng sẽ không kinh ngạc như vậy.
Mỗi lần làm bài đều đứng hạng nhất.
Thời buổi này, những kẻ đại phản diện khoác lác không cần chuẩn bị bản nháp à? Hay anh ấy là người duy nhất suốt năm ở lại lớp của trường họ?
Đối diện cách hai bước, Trịnh Tây Dã cụp mắt xuống, mặt không chút thay đổi nhìn cô gái nhỏ trước mặt.
Sau khi im lặng khoảng năm giây, anh nhìn đi chỗ khác, lạnh lùng nói "Không tin thì quên đi", sau đó quay người, đôi chân dài thẳng tắp bước vào cánh cổng sắt lớn của sân số 9.
Hứa Phương Phỉ nhìn bóng lưng, đôi mắt to trong veo chớp chớp hai lần, có chút sững sờ.
Đây là...
Không vui sao?
Suy đoán này hiện lên trong đầu cô, khiến Hứa Phương Phỉ hơi bất an.
Bên kia, Trịnh Tây Dã đã đi được mười mét, nhận ra không có ai đi theo mình, anh liền dừng lại và quay đầu, nhìn về hướng phía sau.
Dưới bầu trời đen kịt mê ly, bé học sinh đứng một mình tại chỗ, có vẻ hơi căng thẳng, hai bàn tay nhỏ đan vào nhau vô thức xoa xoa, giống như một cô bé bị oan ức.
Trịnh Tây Dã không nói nên lời.
Hôm nay mập mạp cùng một nhóm người ở Thành Bắc xảy ra mâu thuẫn, buổi chiều anh đến đó làm việc hồi lâu mới giải quyết ổn thỏa.
Vốn dĩ đã một bụng bực tức, khi quay lại lại thấy cô đi cạnh nam sinh đó, nói cười thoải mái, có vẻ như họ có quan hệ tốt, gần gũi và thân thiện, ngọn lửa kia ngày càng trở nên dữ dội hơn.
Nhưng đôi mắt mờ sương của cô gái nhỏ và tất cả các cử động nhỏ vụng về của cô đã ngay lập tức dập tắt ngọn lửa trong anh.
Trịnh Tây Dã dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Hứa Phương Phỉ, sau hai giây, anh lạnh lùng nói: "Muộn như vậy còn không về nhà, đứng ngốc chỗ đó làm gì?"
Dừng một chút, thần thái cũng dịu lại: "Lại đây."
Những ngón tay gầy guộc trắng nõn nắm lấy dây đeo cặp sách vô thức siết chặt.
Trong xương tủy Hứa Phương Phỉ sợ hãi người đàn ông vừa chính vừa tà này, không dám trái lời, vì vậy cô chậm rãi đi về phía anh.
Thấy vậy, Trịnh Tây Dã quay đầu lại tiếp tục đi về phía tòa nhà đơn vị.
Hứa Phương Phỉ im lặng đi theo.
Cứ như vậy, hai người lặng lẽ đi vài bước.
Một giây trước khi sắp bước vào cửa căn thứ hai của tòa nhà thứ ba, Trịnh Tây Dã sững người, cảm thấy một lực yếu ớt từ phía sau truyền đến, nhẹ nhàng giữ lại anh.
Trịnh Tây Dã dừng lại, quay đầu cụp mắt xuống.
Trong tầm mắt, cổ tay áo của anh bị bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết của thiếu nữ nắm lấy, ngón tay dài trắng nõn niết miếng vải, làn da mịn màng sáng bóng, móng tay cũng là hồng nhạt khỏe mạnh trơn bóng.
Mí mắt Trịnh Tây Dã đột nhiên giật giật, sau đó anh nhướng mắt cao hơn một chút, nhìn chủ nhân của bàn tay nhỏ bé này.
"Anh..." Cô gái tựa hồ có chút do dự, nhưng lại thu hết can đảm, nhỏ giọng hỏi anh: "Anh giận à?"
Trịnh Tây Dã trầm mặc một lát, mặt không biểu cảm nói: "Lúc nãy có một chút, giờ thì không."
Hứa Phương Phỉ lặng lẽ nhìn anh, hỏi lại: "Bởi vì em nói anh thổi làm cho những con bò bay lên trời sao?"
Trịnh Tây Dã: "."
Trịnh Tây Dã: "Không hoàn toàn."
Hứa Phương Phỉ khó hiểu, rồi hỏi: "Vậy vì sao?"
Trịnh Tây Dã không trả lời ngay.
Vì sao ư? Bởi vì nhìn thấy cô về nhà với bạn học nam tên Triệu Thư Dật, điều khiến anh khó chịu nhất là cô còn cười với cậu nam sinh đó với đôi mắt cong cong.
Cô đã đủ hấp dẫn rồi, nhưng khi cô cười, đôi mắt cô như hai vầng trăng khuyết, vẻ ngoài trong sáng và quyến rũ, đẹp đến muốn mạng, giống như một con hồ ly nhỏ.
Người đàn ông nào có thể chịu được cô cười như thế.
Nhưng lý do này sao có thể nói?
Im lặng một lúc, Trịnh Tây Dã bình tĩnh nói: "Một số chuyện liên quan đến công việc, không liên quan gì đến em."
"Ồ." Hứa Phương Phỉ gật đầu không chút nghi ngờ.
Tốt rồi.
Anh vốn là trùm xã hội đen, suốt ngày không làm việc đàng hoàng, chỉ đánh nhau, vì một số tranh chấp giang hồ mà khó chịu cũng là điều dễ hiểu.
Đó cũng là công việc của anh.
Nghĩ đến đây, một chút bất bình và lo lắng trong lòng cũng bị quét sạch, Hứa Phương Phỉ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, bất giác phồng má lên, khẽ thở ra một hơi.
Bộ dáng này trông giống như một con cá vàng nhỏ, có chút buồn cười, dễ thương vô cùng.
Trịnh Tây Dã cụp mắt nhìn cô chằm chằm, thích thú với biểu hiện của cô, đột nhiên nhếch khóe miệng cười nhẹ.
Anh chỉ vào cánh cửa trước mặt, uể oải nói: "Xin mời, bạn học nhỏ."
Hứa Phương Phỉ không nhịn được cười, hơi cong môi với anh, quay người trở lại khu nhà đơn vị.
*
Sau tiết tự học đêm thứ hai, cô giáo tiếng Anh đi giày cao gót bước vào lớp với bài thi trên tay.
Đột nhiên, toàn bộ lớp 12-1 của trường trung học bùng nổ với những lời phàn nàn.
Có người gân cổ kêu lên: "Không phải chứ không phải chứ! Muộn như vậy rồi còn phải giảng bài thi!"
Giáo viên tiếng Anh đẩy cặp kính trên sống mũi, cầm cây thước lên gõ vài cái lên bảng, nói: "Mười bạn đứng đầu lớp ở lại, các học sinh khác tan học như bình thường."
Theo sau những tràng reo hò, các học sinh ùa ra khỏi lớp với cặp sách trên lưng, cả tòa nhà giảng dạy rung chuyển theo bước chân của họ.
"Mình đi đây." Dương Lộ vỗ vỗ vai Hứa Phương Phỉ, "Buổi tối cậu về nhà cẩn thận, ngày mai gặp!"
Hứa Phương Phỉ vẫy tay: "Ngày mai gặp."
Nói xong từ trong túi bài thi lấy ra cuốn đề thi thật, lại từ hộp bút lấy ra chiếc bút cà rốt, ngoan ngoãn ngồi vào hàng phía trước lớp học.
Những học sinh có thể lọt vào top 10 đều không kém về trình độ tiếng Anh nên không có nhiều câu hỏi sai cần được giáo viên đặc biệt xem xét.
Chưa đầy hai mươi phút, phần giảng giải đã kết thúc.
Giáo viên tiếng Anh rời đi.
Hứa Phương Phỉ thu dọn đồ đạc, xách cặp đi ra khỏi lớp bằng cửa sau.
Khi đi xuống cầu thang, cô nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, hơi vội vã, như thể đang đuổi theo thứ gì đó.
Trong lòng nghi hoặc, cô nhìn lại theo phản xạ.
"Hứa Phương Phỉ." Trên mặt Triệu Thư Dật nở nụ cười, nhanh chóng từ phía sau đuổi kịp cô, nói: "Hôm nay mình lại đưa cậu về."
"Không cần đâu." Hứa Phương Phỉ xấu hổ xua tay, "Làm sao có thể ngày nào cũng làm phiền cậu được?"
"Chúng ta học cùng lớp, tiện đường thôi mà, cậu không cần khách sáo như vậy." Triệu Thư Dật nói: "Hơn nữa, cậu là con gái, buổi tối về nhà một mình không an toàn."
"Nhà mình rất gần, hơn nữa trên đường rất nhiều người, không có vấn đề gì."
"Dù sao bố mình lái xe đến, cậu cũng đừng từ chối."
Cô gái chàng trai một người muốn từ chối lời mời, người kia muốn mời, trong thời gian họ nói chuyện, cả hai đã từ khu giảng dạy bước ra khỏi cổng trường.
Ngay khi Triệu Thư Dật đang định tiếp tục mở miệng và thuyết phục Hứa Phương Phỉ đi nhờ xe nhà mình, một giọng nói vang lên trước cậu ta một bước, trầm thấp rõ ràng, xuyên qua màn đêm, không mặn không nhạt mà gọi một tiếng: "Bé con!"
Hứa Phương Phỉ sửng sốt, Triệu Thư Dật cũng sửng sốt, cả hai đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía phát ra giọng nói.
Sau chín giờ tối, hầu như tất cả học sinh đã rời trường, xung quanh trường trung học Lăng Thành cũng không có nhiều người.
Cái đuôi của mùa hè tuy còn đó nhưng cũng muốn nhường chỗ cho cái se se lạnh của buổi tối đầu thu, vài chiếc lá rơi trên mặt đất, để gió thổi bay đi, cảnh phố có chút đìu hiu.
Có một người đàn ông đứng dưới ngọn đèn đường bên đường.
Một tay đút túi quần, tay kia nghịch bật lửa.
Tùy ý đứng, sắc mặt tái nhợt, ánh sáng từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, ngũ quan tuấn tú sắc bén in bóng sáng trên mặt, khiến anh có vẻ thâm thúy, ba chiều hơn.
Lông mày và mắt vừa vặn nằm trong vùng bóng tối nên không nhìn rõ, cảm xúc không rõ ràng.
Triệu Thư Dật cau mày.
Nhận ra là thanh niên tối qua.
"Anh A Dã?" Hứa Phương Phỉ thì thào, đi tới, "Sao anh lại ở đây?"
Trịnh Tây Dã trông rất trầm lặng: "Tôi vừa mới làm việc ở gần đây, nhân tiện đến đón em về."
Vừa dứt lời, đôi mắt lấp lánh của Hứa Phương Phỉ nở một nụ cười.
Hai má cô hơi nóng, trong lòng cũng ấm áp, nhẹ giọng đáp lại anh: "Cảm ơn anh."
Trịnh Tây Dã nhếch khóe miệng: "Đi thôi."
Hứa Phương Phỉ gật đầu, sau đó chuẩn bị cùng anh rời đi.
Lúc này, Triệu Thư Dật đột nhiên đưa tay ra, bình tĩnh kéo quai đeo cặp sách của Hứa Phương Phỉ.
Hứa Phương Phỉ hoang mang quay đầu đi.
Khuôn mặt thanh tú của Triệu Thư Dật lộ ra một chút lo lắng.
Cậu ta dè chừng nhìn chằm chằm vào Trịnh Tây Dã, hạ giọng xuống nói với âm lượng chỉ có Hứa Phương Phỉ mới có thể nghe thấy, nói: "Người này là ai?"
Hứa Phương Phỉ trả lời: "Là hàng xóm sống ở tầng dưới mình."
"Người hàng xóm này, thoạt nhìn không giống người tốt." Triệu Thư Dật lo lắng cho sự an toàn của cô, thấp giọng thuyết phục, "Tốt hơn là cậu không nên đi với anh ta, mình sợ anh ta sẽ..."
Điều mà Triệu Thư Dật không ngờ tới là trước khi cậu ta có thể nói hết, sắc mặt của Hứa Phương Phỉ trở nên lạnh lùng hiếm thấy.
Cô bình tĩnh ngắt lời: "Hàng xóm của mình như thế nào, mình là người biết rõ hơn cậu."
Triệu Thư Dật sững sờ giây lát.
Hứa Phương Phỉ tiếp tục: "Anh hàng xóm của mình là một người rất tốt, cậu không hiểu tình hình thì đừng nói bừa."
Thiệu Thư Dật và Hứa Phương Phỉ đã học cùng lớp hơn hai năm nên đương nhiên biết Hứa Phương Phỉ tính tình như thế nào.
Đây là một cô gái mềm mại dịu dàng như nước, không góc cạnh, không chút hiếu thắng, tràn ngập một loại sức sống như ánh mặt trời ấm áp sảng khoái, mềm mại đến tận xương tủy.
Đây là lần đầu tiên Triệu Thư Dật nhìn thấy biểu cảm như vậy trên khuôn mặt của Hứa Phương Phỉ.
Thờ ơ và kiên quyết, thậm chí hơi bướng bỉnh, không cho phép phản đối dù là nhỏ nhất.
Triệu Thư Dật chưa kịp phản ứng, Hứa Phương Phỉ đã quay người, đi theo người thanh niên lêu lổng bên cạnh, bỏ đi không ngoảnh lại.
Nhìn bóng lưng còn có chút lành lạnh, có chút tàn khốc.
Khá giống với người đàn ông bên cạnh cô.
*
Anh đại ca xã hội đen tàn nhẫn Trịnh Tây Dã và cô học sinh lớp 12 ngoan ngoãn Hứa Phương Phỉ cứ như vậy sánh bước bên nhau, đi dọc con đường chính hướng về phố Hỉ Vượng, một lúc lâu không ai nói chuyện.
Kỳ lạ thay, Hứa Phương Phỉ phát hiện ra họ đã lặng lẽ đi cùng nhau vài lần, nhưng bầu không khí giữa cô và 3206 tối nay đã không còn khó xử đến ngột ngạt nữa.
Mà là yên lặng.
Nhưng lý do cho sự khác biệt này là gì?
Hứa Phương Phỉ nghi hoặc tự nghĩ.
Cô âm thầm quay đầu nhìn sang bên cạnh, ánh mắt cẩn thận dò xét trên khuôn mặt lạnh lùng sạch sẽ của Trịnh Tây Dã, cố gắng tìm kiếm manh mối.
May mắn công việc khó khăn không uổng phí, Hứa Phương Phỉ sớm phát hiện ra: Có lẽ là do Trình lão đại đêm nay hình như có tâm trạng tốt.
Cụ thể, anh mặc dù vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô kỷ luật, nhưng khóe miệng hơi cong lên, khí tức trên người cũng đã thay đổi, không hề là "Nghìn non mất bóng chim bay, muôn con đường tắt dấu giày tuyệt không*" lạnh lẽo thấu xương, giống như băng tan, chảy róc rách thành dòng suối ấm áp...
*Nguyên văn là "Thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt": Hai câu thơ này trích trong bài Giang Tuyết, nguyên tác: Liễu Tông Nguyên, bản dịch của Tản Đà.
Hả?
Dòng suối ấm áp???
Hứa Phương Phỉ khẽ mở mắt, giật mình với danh từ hiện lên trong đầu.
Thực sự không ngờ rằng có một ngày, đại ác ma Trịnh Tây Dã này lại có những từ liên quan đến từ "ấm".
Nghĩ đến đây, cô không khỏi nhìn anh chằm chằm hơn, không rời mắt.
Không nghĩ tới, vào lúc này, đại ác ma vẫn luôn lạnh lùng im lặng bên cạnh khẽ mở đôi môi mỏng, đột nhiên bật ra một câu hỏi: "Tôi đẹp lắm sao?"
Hứa Phương Phỉ: "."
Hứa Phương Phi đang nhìn anh suy nghĩ, cô còn chưa hoàn toàn rút lui khỏi thế giới của mình trong vài phần mười giây đầu tiên, cho rằng mình nghe lầm, cô ngơ ngác hỏi: "Anh nói cái gì?"
"Em thường xuyên nhìn tôi không chớp mắt." Trịnh Tây Dã vẫn nhìn thẳng về phía trước đi trên con đường của mình, tùy ý, "Cho nên tôi suy đoán một cách hợp lý, tôi ở trong mắt em trông cũng rất không tồi."
Hứa Phương Phỉ: "..."
Đã từng thấy những người tự luyến, nhưng chưa bao giờ thấy người tự luyến lại trơ trẽn mà bình tĩnh như vậy.
Hứa Phương Phỉ im lặng khoảng ba giây, khi nói lại, cô chọn bỏ qua câu hỏi thần kinh cuối cùng của Trịnh Tây Dã, mà thay vào đó tò mò hỏi: "Hôm nay tâm trạng của anh rất tốt sao?"
"Không tệ." Trịnh Tây Dã dừng lại sau khi trả lời, nghiêng đầu nhìn cô, mặt không chút biểu cảm hỏi: "Rõ ràng lắm sao?"
"Ừm." Cô gái nhỏ nghiêm túc gật đầu, "Vừa rồi anh còn cười."
Nói đến đây, tựa hồ là muốn nhấn mạnh tính xác thực, cô còn cố ý giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên vẽ một đường cong quanh miệng.
Trịnh Tây Dã im lặng.
Trịnh Tây Dã có thể đọc khẩu hình nên anh có thể hiểu rõ từng câu mà Triệu Thư Dật nói với cô dưới cổ họng.
Trong những năm qua, anh đã quen với đủ loại ánh mắt kỳ lạ và những lời lăng mạ, và anh không quan tâm chút nào.
Rốt cuộc, con đường là do chính mình chọn, kết quả như vậy đã đoán được từ lâu.
Sau hàng nghìn ngày đêm khổ luyện, tâm trạng của Trịnh Tây Dã từ lâu đã giống như một vũng nước đọng, anh biết rõ mình đang làm gì, nên làm gì và muốn làm gì.
Anh không quan tâm người khác nói gì về mình.
Nhưng, bé con này lại có đôi mắt lạnh lùng và ngay thẳng, lời lẽ chính đáng bác bỏ tiểu tử họ Triệu, nói anh A Dã rất tốt.
Giống như một con nhím nhỏ với những chiếc gai dựng lên, khăng khăng duy trì những gì mình quan tâm.
Thành thật mà nói, anh cảm thấy rất thoải mái.
Anh không chỉ có tâm trạng tốt, còn hơn cả thoải mái, gần như hạnh phúc điên cuồng.
Trịnh Tây Dã không trả lời trong một lúc, Hứa Phương Phỉ không hiểu tại sao anh có tâm trạng tốt, nhưng không hỏi thêm.
Cô chỉ thu lại ánh mắt, cúi đầu và cong môi theo.
Lần đầu tiên, cô phát hiện ra tâm trạng tốt có thể lây lan cho nhau.
Thấy anh cười, cô dường như cũng cảm