Hứa Phương Phỉ hơi ngạc nhiên.
Sau nhiều ngày làm quen với nhau, cô phát hiện người đàn ông này có tính cách lạnh lùng, ít nói, đây là lần đầu tiên Hứa Phương Phỉ nghe từ trong miệng Trịnh Tây Dã nhắc đến mẹ anh.
Cô không khỏi tò mò: "Anh không phải người ở Lăng Thành, như vậy mẹ anh chắc là cũng không ở Lăng Thành nhỉ."
Trịnh Tây Dã nói: "Ừm."
Hứa Phương Phỉ: "Bây giờ bà ấy ở đâu?"
Trịnh Tây Dã im lặng một lúc rồi thản nhiên trả lời: "Đã qua đời nhiều năm rồi, được chôn cất tại quê nhà."
Hứa Phương Phỉ không đoán trước câu trả lời này.
Đôi mắt cô thoáng qua vẻ kinh ngạc, hai gò má ửng hồng vì áy náy, giọng nói mỏng manh yếu ớt: "Xin, xin lỗi.
Em không biết mẹ anh đã..."
"Không có gì." Trịnh Tây Dã tự mình lắc đầu, ánh mắt trống rỗng, cũng không nhiều lời.
Hứa Phương Phỉ nhìn Trịnh Tây Dã.
Dưới ánh trăng, giờ phút này, anh không hề cao ngạo tùy ý như trước, giống như hai người khác nhau.
Cứ như vậy yên tĩnh, bình thản và lạnh lùng, như vầng trăng lẻ loi trên bầu trời.
Hứa Phương Phỉ khẽ mím môi, từ từ quay lại nhìn.
Cô cúi đầu, trong lòng yên lặng suy nghĩ: Khi hoang mang dao động, đừng ngại nhìn xuống mặt đất dưới chân mình ---- người mẹ có thể nói ra lời như vậy, hẳn là một người rất tốt.
Trở lại số 9 phố Hỉ Vượng, trong phòng của người bảo vệ, những giai điệu kinh kịch vang lên từ xa.
Cả hai cùng nhau đi bộ về nhà, im lặng suốt quãng đường, khi chia tay chỉ nói lời tạm biệt với nhau.
Sau khi kết thúc câu thoại này, dường như họ không còn gì để nói với nhau.
Trong lòng Hứa Phương Phỉ hiện lên một tia mất mát.
Sợ bị nhìn thấy, cô vuốt tóc làm vật che rồi hạ tay xuống, quay người đi lên cầu thang như không có chuyện gì xảy ra.
Không ngờ, Trịnh Tây Dã đột nhiên nói từ phía sau, hỏi: "Em rất thích Thành phố lý tưởng sao?"
Hứa Phương Phỉ sững người một lúc rồi quay lại.
Trịnh Tây Dã nhìn thẳng vào cô mà không di chuyển ánh mắt, nhắc nhở, "Bản dân dao đó."
"Em rất thích..." Sau khi vô thức trả lời với anh, cô ngẩn ra: "Nhưng mà, làm sao anh biết được?"
Trịnh Tây Dã nói: "Đêm Tiêu Kỳ tới tìm em, tôi nghe thấy em nghe bài hát này trên điện thoại của mình.
Lặp lại mỗi một bài."
Hóa ra là như vậy.
Hứa Phương Phỉ hiểu ra, theo bản năng gãi đầu, mặt hơi nóng, xấu hổ nói: "Ở nhà em không có mạng không dây, chỉ có thể dùng lưu lượng để tải bài hát, cho nên em chỉ tải mỗi bài hát này trong máy..."
Nếu không có bài hát nào khác, tất nhiên bài hát này chỉ có thể được lặp lại dưới dạng một bài hát duy nhất.
Trịnh Tây Dã: "Bài hát này không tệ, thỉnh thoảng tôi sẽ lấy ra nghe khi không có việc gì làm."
Hứa Phương Phỉ buột miệng nói: "Chính là lúc nghe anh phát, cho nên em mới trở về tìm nghe."
Nghe vậy, Trịnh Tây Dã sửng sốt, sau đó nhướng mày: "Nghe tôi phát?"
"Ừm." Khóe miệng cô gái hơi nhếch lên, "Lúc đó anh hẳn là mới chuyển đến đây ở mấy ngày, em đi ngang qua cửa nhà anh, nghe thấy anh mở bản nhạc này."
Trịnh Tây Dã cũng cười nhẹ, "Ca sĩ này có giọng hát khàn, con gái thích bài hát này chắc cũng không nhiều lắm."
Cô gái nhỏ mở to đôi mắt sáng ngời nhìn anh, suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh không cảm thấy, bài hát này rất giống anh sao."
Trịnh Tây Dã hơi ngạc nhiên.
Anh lại nghe thấy những ẩn dụ kỳ lạ và quái gở từ cô.
Không khỏi buồn cười, mang theo bất cần thường ngày của mình trong mọi việc: "Người sao lại giống bài hát được?"
"Có lẽ là bởi vì," Hứa Phương Phỉ nghiêm túc đáp, "Bài hát này cũng giống như anh, lang thang cô độc, ẩn chứa rất nhiều chuyện người khác không biết."
Sau khi nghe cô nói xong, ánh mắt của Trịnh Tây Dã đột nhiên hơi ngưng lại.
Anh nhìn cô thật sâu, đen kịt như mực, ánh mắt nặng như ngàn cân, phảng phất có thể nhìn thẳng vào tận đáy lòng người.
Không biết đang nghĩ gì.
Lúc này, yên tĩnh lại, trong hành lang đột nhiên vang lên một trận tiếng cười, mơ hồ không rõ.
Nhưng Hứa Phương Phỉ nhanh chóng phán đoán tiếng cười phát ra từ trên lầu ---- nhà của cô.
Đây là......
Giọng của bác gái?
"Hình như nhà em có khách." Cô ngẩng đầu liếc nhìn lên lầu, sau đó vội vàng vẫy tay với Trịnh Tây Dã, "Không nói chuyện với anh nữa, tạm biệt."
Tiếng bước chân lạch bạch, nhẹ nhàng chạy lên lầu, bước chân vội vàng.
Trịnh Tây Dã trầm giọng nói với cô sau lưng: "Chạy chậm lại, nhìn đường."
"Vâng, em biết rồi."
*
Vừa vào nhà, giọng nói ồm ồm đầy cảm xúc của bác gái truyền tới từ phòng khách, đang nói chuyện với Kiều Tuệ Lan.
Hứa Phương Phỉ dùng trái tay nhẹ nhàng đóng cửa lại, cúi người thay dép.
Kiều Tuệ Lan nghe thấy động tĩnh, đứng dậy đi tới, cười nói: "Bác gái con tới, mau chào bác đi."
"Cháu chào bác gái ạ." Hứa Phương Phỉ ngoan ngoãn chào hỏi với bác gái.
"Được được được." Bác gái trả lời, ánh mắt quan sát cô gái nhỏ, bộ dáng hơi kinh ngạc, quan tâm nói: "Phỉ Phỉ tan học muộn thế à?"
Kiều Tuệ Lan mỉm cười trả lời: "Giờ tự học buổi tối của lớp 12 lâu hơn một chút."
"Ai ya." Bác gái nhíu mày, "Mỗi ngày đều về trễ như vậy, vất vả quá."
Kiều Tuệ Lan đưa tay cởi cặp sách của Hứa Phương Phỉ, "Con bé năm cuối rồi, vất vả là chuyện tốt.
Bây giờ vất vả, còn hơn sau này vất vả."
"Đúng vậy." Bác gái đồng ý, vươn tay nhẹ nhàng vỗ về Hứa Phương Phỉ, cổ vũ cô: "Phỉ Phỉ, cắn răng kiên trì thêm một năm nữa.
Bác gái và bác trai con phải chịu cảnh thiếu giáo dục nên rất vất vả.
Cháu là người tân thời nhất trong đám hậu bối của Hứa gia chúng ta.
Chờ cháu trúng tuyển vào một trường đại học tốt, cả nhà đều được thơm lây!"
Hứa Phương Phỉ ngoan ngoãn gật đầu: "Bác gái, cháu sẽ cố gắng."
"Được rồi." Kiều Tuệ Lan sờ đầu con gái, "Rửa tay ăn cơm đi, hôm nay bác gái mua đồ ăn con thích nhất, cánh gà sốt rau cay đều hâm nóng trong nồi đó."
Sau khi rửa tay, Hứa Phương Phỉ ngồi trở lại bàn ăn.
Cô gắp một miếng cánh gà bỏ vào miệng, vừa cắn một miếng, nghe thấy Kiều Tuệ Lan thuận miệng nói: "Đúng rồi Phỉ Phỉ, sách hóa học lớp 11 của con ở đâu? Vừa rồi mẹ vào phòng con tìm nhưng không thấy."
"Con mang đến trường, ở trong cặp của con." Hứa Phương Phỉ chỉ vào cặp sách, "Trong đó đó mẹ."
Kiều Tuệ Lan ngồi trở lại ghế sô pha với chiếc cặp màu trắng trong tay, mở khóa kéo, cúi đầu tìm.
Hứa Phương Phỉ khó hiểu: "Mẹ, mẹ tìm sách hóa học làm gì?"
"À, là như này." Bác gái vui vẻ trả lời: "Bên ngoại bác có một đứa cháu gái, năm nay học lớp 11, nghe nói cháu học giỏi nên muốn mượn cháu sách hóa đọc mấy ngày, sẵn ghi chép trước gì đó."
Hứa Phương Phỉ suy nghĩ vài giây, nói: "Được ạ.
Gần đây bọn cháu không ôn tập nội dung lớp 11, thím có thể lấy đi ạ."
"Được được." Bác gái cười không khép miệng lại được.
Ở một bên, Kiều Tuệ Lan lấy cuốn sách hóa học của Hứa Phương Phỉ ra, không chú ý, một thứ gì đó rơi ra khỏi cuốn sách, đáp xuống chân bà.
Kiều Tuệ Lan nghi hoặc, nhặt nó lên và thấy đó là một bảng khảo sát.
"Trường đại học lý tưởng?" Kiều Tuệ Lan nhìn đi nhìn lại bảng khảo sát, nhưng lại trống không.
Bà cau mày: "Phỉ Phỉ, sao con không điền gì?"
Hứa Phương Phỉ do dự: "Con vẫn chưa quyết định sau này sẽ đăng ký trường nào."
"Cháu còn suy nghĩ gì nữa?" Bác gái là người tốt bụng, bình thường thích giúp người thân và bạn bè góp ý kiến.
Bà trịnh trọng xen vào: "Không phải đã nói cho cháu biết tất cả rồi sao, cháu đi học trường quân đội, sau này tốt nghiệp sẽ là nữ sĩ quan, đội mũ quân đội mặc quân phục, hiên ngang biết bao! Sau này mẹ cháu trước mặt hàng xóm cũng có mặt mũi vô cùng!"
Hứa Phương Phỉ dở khóc dở cười, trầm giọng nói: "Bác gái, quân nhân là một nghề rất thiêng liêng và nặng nề, không thể vội vàng đưa ra quyết định như vậy đâu ạ."
"Đúng vậy." Kiều Tuệ Lan cũng cười, nói đùa: "Em không trông cậy đứa nhỏ này cho em mặt mũi gì.
Chỉ cần con bé thuận lợi học xong đại học trưởng thành, sau này khi em sang bên kia, có thể cho bố con bé một lời giải thích."
"Đương nhiên, cũng không phải chỉ vì thanh danh." Bác gái có chút xấu hổ, hắng giọng nói: "Haiz, mọi người cũng biết chị trình độ văn hóa thấp mà, miệng không khéo, không thể nói ra chuyện ý nghĩa gì lớn lao.
Cháu nghĩ đi, nếu cháu đăng ký vào trường quân đội, cháu có thể tiết kiệm được toàn bộ học phí và sinh hoạt phí trong bốn năm đại học, mẹ cháu cũng sẽ không khổ sở như vậy."
Hứa Phương Phỉ nói: "Cháu nộp đơn cho trường khác, cũng có thể xin học bổng."
"Nha đầu, xin học bổng dễ như vậy sao cháu." Bác gái khẽ thở dài, nghiêm túc nói: "Núi cao còn có núi cao hơn, điểm số của cháu ở Lăng Thành nổi bật, nhưng có thể so sánh với cả nước sao? Hạng nhất đại học nhân tài tràn ngập, sao cháu có thể tự tin mình giỏi hơn những học sinh có thành tích cao ở những thành phố lớn đó?"
Mặc dù bác gái ngày thường có chút không khéo, nhưng những gì bà nói đều là sự thật.
Hứa Phương Phỉ khẽ nhíu mày, cúi đầu yên lặng ăn một ngụm cơm, không trả lời.
Bên kia thấy cô không nói nữa, bác gái ý thức được có lẽ mình nói nhiều, không tự nhiên hắng giọng một cái, cười nói: "Bác gái chỉ khuyên bảo cháu thôi, cháu muốn học trường nào, cuối cùng vẫn là cháu quyết định.
Quan trọng nhất là thích hợp với cháu."
"Đúng vậy, quan trọng nhất là thích hợp với con." Kiều Tuệ Lan tiến lên, nhẹ nhàng xoa đầu Hứa Phương Phỉ, "Mặc kệ là trường quân đội hay trường học khác, bất luận cuối cùng con lựa chọn như thế nào, mẹ sẽ ủng hộ con vô điều kiện bằng tất cả sức lực của mình."
*
Ngày hôm sau, Hứa Phương Phỉ nộp bảng khảo sát trống cho giáo viên.
Sau bài tập thể dục giữa giờ, cô bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên văn phòng.
"Hứa Phương Phỉ, bảng khảo sát của các em nộp cô đã xem rồi, em là người duy nhất trong lớp không điền vào bảng này." Dương Hi đẩy chiếc kính không gọng trên sống mũi, rất nghi hoặc, "Hôm qua cô đã cho các em mang bảng khảo sát về nhà, sau khi bàn bạc với bố mẹ rồi điền vào, sao em vẫn để trống?"
Cô gái nhỏ thành thật đáp: "Cô Dương, đối với dự định tương lai em còn rất mơ hồ ạ."
"Thôi được." Dương Hi hiểu.
Cô ấy trả lại tờ đơn trống cho cô gái, nói: "Em có thể tra cứu thông tin trên Internet để xem các chuyên ngành phổ biến trong những năm gần đây cùng với triển vọng việc làm, sau khi đánh giá toàn diện thì điền vào."
Hứa Phương Phỉ cầm bảng khảo sát bằng cả hai tay, gật gật đầu.
Dương Hi: "Lớp 12 là chặng nước rút cuối cùng.
Mục tiêu rõ ràng thì động lực sẽ mạnh mẽ hơn.
Cố lên."
Trở lại lớp học, các bạn học tốp năm tốp ba vui cười đùa giỡn, mọi thứ dường như vẫn diễn ra như thường lệ.
Hứa Phương Phỉ ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, nằm xuống bàn, mở to mắt nhìn chằm chằm vào bảng khảo sát trên bàn, bắt đầu mê mang.
Lúc này, một vài bạn học xì xào bàn tán, thu hút sự chú ý của cô.
Bạn học A: "Buổi sáng mình đến phòng giáo viên chủ nhiệm, lén đọc bảng khảo sát của mọi người.
Các cậu đoán xem Triệu Thư Dật điền vào trường nào?"
Bạn học B: "Trường nào?"
Bạn học A: "Đại học Nam Kinh!"
Bạn học C: "Vãi chưởng, mấy năm nay điểm ở đại học Nam Kinh đều cao như vậy, tiểu tử này thật dám điền."
Bạn học B chế nhạo: "Cậu thôi đi.
Triệu Thư Dật người ta là một thiên tài, thành tích vốn dĩ đã tốt, tất cả các môn học của cậu cộng lại cũng không cao bằng người ta, thua toàn tập."
Bạn học C nhất thời đỏ bừng mặt, lớn tiếng cãi lại: "Ai ghen tị thì đi ghen tị! Thành tích cậu ấy tốt còn không phải do nhà có điều kiện tốt sao.
Bố mẹ cậu ấy đều là công chức thành đạt, ngày thường nhất định trải đường hết cho cậu ấy rồi."
Bạn học B phản bác lại: "Hứa Phương Phỉ thì sao? Nhà cậu ấy không có điều kiện, người ta cũng bỏ xa cậu tám mươi con phố đó."
Bạn học C nghẹn ngào, ngượng ngùng im lặng.
Bạn học A lại nói: "Còn có, mình nhìn thấy Dương Lộ điền trường học tên nước ngoài, hình như là đại học ở nước ngoài!"
Bạn học D: "Hả? Thành tích của cậu ấy không tốt, còn có thể ra nước ngoài sao?"
Bạn học C lại lộ ra bộ dạng nhiều chuyện, lẩm bẩm: "Dương Lộ thành tích kém, nhưng bố mẹ cậu ấy có thế, trong nhà có tiền nữa! Chậc chậc chậc chậc, cho nên mới nói, chỉ có người không có ô mới phải nỗ lực chạy, chăm chỉ học tập mười năm, tóm lại vẫn không có vàng thật bạc thật."
...
Cây bút trên tay Hứa Phương Phỉ, vô thức chọc vào mặt bàn.
Lúc này, giọng nói của Dương Lộ vang lên bên tai, cô nàng kinh ngạc nói: "Mình nói này, cậu làm sao vậy? Còn chưa quyết định muốn thi vào trường đại học nào hả?"
Thật lâu sau Hứa Phương Phỉ mới hồi phục tinh thần, thở dài một hơi, buồn bã nói: "Phải."
"Đây là phiền não của học sinh xuất sắc à?" Dương Lộ không thể hiểu được.
Rõ ràng điểm