Edit+beta: LQNN203
Bên cạnh quầy tính tiền, kệ bày đầy đồ ăn vặt như bánh mì và khoai tây chiên, ngay lúc Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã đang nói chuyện, mấy nam sinh năm cuối xếp hàng bước vào siêu thị, đi thẳng đến khu ăn vặt.
Đột nhiên, một nam sinh đeo kính vấp phải một vật gì đó, loạng choạng vô tình va vào một cô gái bên cạnh.
Cô gái bị đụng đứng không vững, vì giữ thăng bằng, vội vàng lui về phía sau nửa bước.
Phản ứng Domino, Hứa Phương Phỉ đứng trước mặt cô gái còn đắm chìm trong biển sâu xấu hổ, cô không chú ý đến phía sau, cũng vì thế bị đẩy lắc lư, khẽ kêu một tiếng lao về phía trước.
Trịnh Tây Dã vốn ở gần, nhìn thấy như vậy, sợ cô sẽ ngã, mắt anh hơi nhíu lại, vô thức đưa tay bắt lấy cô.
Cứ như vậy, trong nháy mắt, Hứa Phương Phỉ vùi đầu vào trong lòng anh.
Chóp mũi nhỏ và thẳng chạm vào quân phục của người đàn ông, lồ ng ngực cứng và căng, giống như một bức tường gạch.
Cô đau đến ch ảy nước mắt, hít hà một hơi.
Cùng lúc đó có tiếng bịch bịch, cô gái cầm trên tay hai gói gì đó cũng rơi xuống đất.
Vào lúc này, sự chú ý của Trịnh Tây Dã đều tập trung vào cô gái nhỏ trong lòng anh, cho nên không quan tâm đ ến việc nhặt lên hay nhìn xem.
Anh chỉ đỡ cô đứng vững, cúi đầu nhìn cô, cau mày nhẹ giọng hỏi: "Va vào mũi phải không?"
Cô cố nén cơn đau âm ỉ, ủ rũ đáp: "Ừm."
Trịnh Tây Dã lại hỏi: "Có chảy máu không?"
"Không...không có." Hứa Phương Phỉ xoa nhẹ cái mũi, hơi hơi cử động cánh tay, không để lộ né tránh anh, dường như cũng quên cái gì rơi trên mặt đất.
Cho đến khi, một thanh âm trong trẻo du dương vang lên bên cạnh cô, thấp giọng nhẹ nhàng nhắc nhở: "Bạn học, đồ của em rơi rồi kìa."
Hứa Phương Phỉ lúc này mới định thần lại, cúi đầu nhìn kỹ hơn, quả nhiên là hai gói băng vệ sinh của cô đang nằm trên mặt đất, cách đôi bốt quân đội màu đen của Trịnh Tây Dã chắc chưa đến năm cm.
Hứa Phương Phỉ: "."
Hứa Phương Phỉ đầy lúng túng, cô xấu hổ đến mức hai mắt đầy sao, vội vàng cúi người nhặt lên.
Tuy nhiên, trước khi đầu ngón tay mảnh khảnh của cô chạm vào bao bì, có thể thấy rõ một bàn tay khớp xương rõ ràng to lớn xinh đẹp đã giành trước một bước, nhặt đồ lên.
"..." Băng vệ sinh của mình, a a a.
Hứa Phương Phỉ tuyệt vọng đến mức chỉ có thể bất lực nhìn băng vệ sinh rơi vào ma trảo, suy sụp đến mức bảy lỗ* bốc khói, xấu hổ đến mức đầu ngón chân co quắp lại.
*Lỗ tai, mắt, mũi, miệng.
Bên kia, Trịnh Tây Dã đã đứng thẳng trở lại, nhìn xuống và thấy hai túi đóng gói trong tay có màu đen và hồng, trên đó có một vài ký tự to bắt mắt: Sử dụng ban đêm, phiên bản mở rộng 380mm, dung lượng lớn.
Đôi mắt Trịnh Tây Dã hơi di chuyển, nhướng mày.
Năm giác quan của anh tự nhiên nhạy bén hơn người thường, khó trách anh ngửi thấy mùi máu trên người cô.
Thì ra là đến kỳ kinh nguyệt.
Đứng phía sau Hứa Phương Phỉ đỏ mặt, tai đỏ và cổ cũng đỏ, cô không cho Trịnh Tây Dã nhìn kỹ băng vệ sinh, nhân cơ hội này đưa tay ra không chút suy nghĩ, giật lấy băng vệ sinh từ tay anh, tiếp tục trốn đằng sau.
Sau đó liên tục cúi đầu xuống, toàn bộ đầu cô chuyển sang màu đỏ cà chua với một lực nghiền nát.
Khẽ cắn môi, nhất thời không thốt ra được lời nào.
"Được rồi, Trịnh đội, cậu mau đi thanh toán đi." Thanh âm lúc trước ân cần nhắc nhở lại vang lên, mang theo nụ cười như gió xuân trong nắng, nói: "Xong rồi cũng đừng ở chỗ này, không nhìn thấy cô gái nhỏ người ta đang xấu hổ, mặt đỏ bừng rồi kìa?"
Hứa Phương Phỉ sửng sốt khi nghe thấy những lời đó, theo bản năng quay đầu lại.
Thấy cô gái nói chuyện gầy và cao, mặc một chiếc váy dài màu xanh lá cây, làn da cô ấy trắng và mịn màng.
Mái tóc dài màu đen xoã trên vai mềm mại, ngay cả hình dáng chân tóc cũng đặc biệt, đầu mũi nông làm nổi bật khuôn mặt người đẹp hình trái tim được yêu thích nhất.
Lông mày lá liễu, mắt dài sống mũi cao, ánh mắt điềm tĩnh dễ khiến người khác có thiện cảm, khuôn mặt đoan trang.
Nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của cô gái, trong nháy mắt, ánh mắt Hứa Phương Phỉ nhảy dựng lên, sửng sốt.
Hóa ra là...!Hoạ sĩ trẻ, Tống Du?
Ký ức tự động bắt đầu chảy ngược.
Hứa Phương Phỉ nhớ năm đó khi Trịnh Tây Dã vẫn còn ở phố Hỉ Vượng, đã đưa cô đến xem buổi triển lãm tranh đó.
Chủ đề của sự kiện đó là "Tôi và gió", một triển lãm lưu diễn toàn quốc.
Khi đó Hứa Phương Phỉ nhớ rõ ràng rằng Trịnh Tây Dã đã giới thiệu Tống Du là "con gái của bạn", khi nhắc đến vị họa sĩ này, thái độ anh thờ ơ, thậm chí gần như lạnh nhạt.
Nhưng như mọi người đều biết, học viện quân sự là một nơi quan trọng, những người không liên quan không được phép tùy ý đến và đi.
Vị họa sĩ mặc bộ váy mới tươi mát được vào nơi này tìm người, cũng có thể tới đây tìm người, đủ để chứng tỏ cô ấy hoặc là người nhà của người mình tìm, hoặc là một người bạn rất quan trọng với đối phương.
Hứa Phương Phỉ nhìn Tống Du, nhất thời có chút xuất thần.
Trịnh Tây Dã không di chuyển ánh mắt, anh vẫn nhìn chằm chằm Hứa Phương Phỉ.
Anh nhẹ giọng nói: "Chỉ là hai gói băng vệ sinh thôi, cũng không nhiều tiền, sao lại khách sáo với tôi? Mau để lên đi, cùng thanh toán."
Mặt Hứa Phương Phỉ càng ngày càng nóng, cô sắp khóc vì anh.
Thầm nghĩ đây là vấn đề về tiền sao, là vấn đề cô khách sáo với anh sao?
Con gái nào lại để con trai giúp thanh toán băng vệ sinh!
Hứa Phương Phỉ không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục lắc đầu với thái độ kiên quyết: "Không cần, không cần."
Đôi môi mỏng của Trịnh Tây Dã hơi nhếch lên, còn muốn quay ra phía sau nói với cô gái cái gì, nhưng Tống Du ở một bên đã không thể chịu đựng được nữa.
Cô ấy sải bước đi tới, đứng trước mặt Hứa Phương Phỉ, nói: "Huấn luyện viên Trịnh, cậu mau thanh toán hóa đơn đi.
Cậu nói mời mình uống nước, cổ họng mình muốn bốc khói đến nơi cũng không đợi được nước của cậu, có phải không muốn mời mình không hả?"
Những lời này quen thuộc thoải mái, ngữ khí thân thiện, từng chữ nghe ra đều cho thấy hai người có quan hệ mật thiết.
Trịnh Tây Dã không còn cách nào, vì vậy anh thu lại tầm mắt trên người Hứa Phương Phỉ, xoay người đi đến tủ đồ uống nóng lấy một chai sữa nóng, đem hai chai đồ uống đi quét mã, tính tiền.
Sau khi thanh toán xong, anh tỏ ra bình tĩnh, đưa sữa nóng trong tay cho cô gái nhỏ phía sau.
Hứa Phương Phỉ kinh ngạc giương mắt, "Đây là..."
Trịnh Tây Dã dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Con gái đang trong kỳ kinh nguyệt, uống chút đồ uống nóng sẽ dễ chịu hơn."
Hứa Phương Phỉ do dự hai giây, nhận lấy sữa, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Trịnh Tây Dã lại đưa chai soda đào cho Tống Du.
Tống Du nhận lấy, lắc cái chai về phía anh, nhướng mày cong môi nói "Cảm ơn".
Hứa Phương Phỉ thẫn thờ nhìn cảnh tượng trước mặt, tay bưng chai sữa nóng, những ngón tay mảnh khảnh vô thức siết lại.
Dưới ánh đèn rực rỡ, nữ hoạ sĩ tự tin và xinh đẹp đứng bên cạnh chàng sĩ quan trẻ cao lớn anh tuấn, mỉm cười với anh một cách tự nhiên và hào phóng.
Bất kể ngoại hình, khí chất, nghề nghiệp hay gia cảnh, họ đều rất xứng đôi vừa lứa, như trời định một đôi, xứng đôi vô cùng.
Chỉ trong vài giây, cổ họng Hứa Phương Phỉ dường như bị thứ gì đó chặn lại, khiến cô không thể phát ra âm thanh.
Một phỏng đoán nảy ra từ sâu thẳm trong tâm trí.
Cô cho rằng mình đã đoán được mối quan hệ giữa hai người, và có lẽ, cô cũng đã đoán được nguyên nhân tại sao cả năm nay Trịnh Tây Dã không đến tìm cô.
Trong lòng có một cảm giác rất lạ, không hẳn là đau, mà là chua xót xen lẫn một chút tự giễu, khó chịu vô cùng.
Hứa Phương Phỉ cúi đầu, rời mắt khỏi cặp đôi.
Cô nhanh chóng quét mã QR, quẹt thẻ khuôn viên để thanh toán, sau đó lấy một chiếc túi ni lông màu đen, cho hai gói băng vệ sinh vào đó.
Cầm lên, xoay người rời đi.
Bên ngoài siêu thị, dưới ánh đèn đường, người qua lại.
Trịnh Tây Dã và Tống Du đã rời khỏi siêu thị trước.
Họ đứng dưới ngọn đèn, đối mặt với nhau và dường như đang nói gì đó.
Hứa Phương Phỉ liếc nhìn hai người họ từ khóe mắt, lướt qua họ mà không dừng lại, đi thẳng về phía tòa nhà ký túc xá.
Sau lưng Trịnh Tây Dã đang nói một nửa, anh cũng chú ý đến Hứa Phương Phỉ, đang định nói chuyện với cô, nhưng thấy phản ứng của cô gái nhỏ có chút không bình thường, không những không chào hỏi mà còn không nhìn anh, hoàn toàn coi anh như không khí.
Phát hiện này khiến Trịnh Tây Dã khá khó chịu.
Anh cau mày, gọi ở phía sau: "Hứa Phương Phỉ."
Cô gái nhỏ hiển nhiên cũng nghe thấy, dáng người nhỏ nhắn hơi khựng lại.
Nhưng cô không quay đầu lại, giống như đã hạ quyết tâm, tiếp tục đi về phía trước.
Trịnh Tây Dã: "Uống sữa khi còn nóng, đi ngủ sớm chút đừng thức khuya."
Cô gái vẫn không quay đầu lại, bóng lưng lập tức biến mất trong màn đêm.
Trịnh Tây Dã: "..."
Lông mày Trịnh Tây Dã ngay lập tức nhướng cao, anh đi vòng quanh hai lần, bực mình cười một tiếng.
Chiến Vương Lang Nha nổi danh toàn năng, bộ dáng bị bơ là chưa từng có, còn hiếm thấy hơn so với việc trên trời có mưa đỏ.
Ở một bên, Tống Du cảm thấy rất kinh ngạc, lại tò mò, đi theo dò xét nhìn về phía Trịnh Tây Dã, nghi hoặc nói: "Học viên nhỏ này hình như không muốn nói chuyện với cậu."
Trịnh Tây Dã mím chặt đôi môi mỏng, im lặng.
"Này." Tống Du thấp giọng một chút, nhìn anh hai lần, "Lúc huấn luyện bình thường có phải cậu quá tàn nhẫn không, ngược đãi tiểu tân binh?"
Bị tiểu nha đầu phớt lờ, tâm trạng Trịnh Tây Dã không tốt một cách kỳ lạ, đáp lại, giọng điệu có chút hung hăng: "Tôi ngược đãi cô ấy khi nào?"
Nâng niu trong lòng bàn tay thì sợ lạnh, ngậm miệng sợ tan, thiếu điều khảm vào xương cốt.
Anh sao có thể nỡ ngược đãi cô?
"Theo lý thuyết cậu đưa sữa nóng cho người ta, biểu hiện hành động tương đối quan tâm, tiểu cô nương kia hẳn là rất cảm kích cậu mới đúng.
Làm sao có thể như không nghe thấy, không để ý tới cậu?"
Tống Du nhún nhún vai, lắc đầu thở dài nói: "Nhất định là cậu đắc tội người ta, dù sao cậu hung thần ác sát như vậy, tàn nhẫn lên cũng không buông tha cho mình, người biết thì gọi cậu là chiến thần Lang Nha mặt lạnh Diêm La, người không biết còn tưởng cậu là đại ma đầu tội ác tày trời.
Tiểu học viên kia đầu nhỏ mặt nhỏ, khó trách không bị cậu hù dọa mới là lạ."
Trịnh Tây Dã: "..."
Trịnh Tây Dã nhắm mắt lại, giơ tay lên nặng nề véo giữa mày của mình.
Không có tâm trạng nói chuyện với Tống Du, khi anh nói chuyện lần nữa, giọng điệu đã trở lại bình thường, lãnh đạm, bình tĩnh nói: "Vất vả cho cậu rồi, hôm nay đặc biệt đi một chuyến.
Giúp mình gửi lời hỏi thăm đến chú Tống."
"Được rồi, đừng khách sáo như vậy." Tống Du hờ hững khoát khoát tay, "Mình được chú Trịnh chiếu cố từ nhỏ, chú ấy và bố mình tình như thủ túc, chuyện của chú ấy chính là chuyện của nhà mình."
Trịnh Tây Dã im lặng vài giây, nói: "Cảm ơn."
"Hồi đó, trong số rất nhiều đứa trẻ trong khu, cậu là người có tính khí kỳ lạ nhất, ngoại trừ Giang Tự ra thì ai cậu cũng không phản ứng.
Mình muốn chơi chung với cậu, nhưng chỉ cần cậu liếc mình một cái là mình đã sợ oà khóc, cậu không biết đâu, lúc đó mình rất sợ cậu." Nhớ lại sự chuyện khi còn nhỏ, Tống Du lắc đầu cười: "Sau này, chính dì Biên đã xách tai cậu dạy dỗ cậu một trận, cậu mới bằng lòng hạ cái tôi cao quý của mình, mặt lạnh ném cho mình một cây kẹo."
Trịnh Tây Dã lắng nghe Tống Du nói một cách vô cảm, vẻ mặt bình tĩnh, không nói lời nào.
Một lúc sau, Tống Du lại nhìn lên bầu trời, thở dài thườn thượt, bâng khuâng nói: "Nếu như dì Biên còn sống thì tốt biết mấy, mình thật sự rất nhớ dì Biên."
Trịnh Tây Dã cụp mắt xuống, vặn nắp chai nước tinh khiết đông lạnh, ngưỡng cổ, uống một ngụm.
Tống Du nhìn anh, do dự một chút, nhẹ giọng hỏi: "Mình nhớ không nhầm, sắp đến ngày giỗ dì Biên phải không?"
Trịnh Tây Dã nhẹ giọng đáp: "Ừ."
"Chú Trịnh bệnh lâu như vậy, mấy năm nay cậu cũng vất vả như vậy...!Mình đoán trong lòng cậu có rất nhiều điều muốn nói với dì Biên." Trong mắt Tống Du hiện lên một tia lo lắng, dừng một chút rồi hỏi Trịnh Tây Dã: "Năm nay có muốn mình cùng cậu đi nghĩa trang không? Vừa lúc mình cũng muốn đi thăm dì Biên."
Anh liếc nhìn bầu trời đêm trên đầu, từ chối: "Không cần đâu."
Tống Du nói: "Đừng vội từ chối mình, một hồi nếu cậu đổi ý, muốn mình đi cùng, không phải là vả vào mặt sao."
Trịnh Tây Dã nói: "Nếu cậu muốn gặp mẹ mình, cậu có thể tự mình đi, hoặc hẹn Giang Tự."
Tống Du khó hiểu: "Tại sao mình không thể cùng cậu đi?"
Trịnh Tây Dã ngữ khí bình tĩnh, nhìn Tống Du, ánh mắt cũng rất lãnh đạm, nói: "Mình đã nói với mẹ, sau này mình đưa cô gái nào đến trước mặt mẹ sẽ là con dâu của mẹ, đừng gây ra bất kỳ sự hiểu lầm nào."
Tống Du nghẹn ngào, hồi lâu mới đáp: "Ồ."
*
Cảm thấy thất vọng, Hứa Phương Phỉ trở về phòng ngủ với hai gói băng vệ sinh và một bình sữa.
Khi đèn sắp tắt, năm cô gái khác trong phòng đã tắm rửa xong đang nằm trên giường.
Nghe thấy Hứa Phương Phỉ trở lại, tất cả đều lần lượt nhìn cô.
Trương Vân Tiệp: "Cậu mua được chưa?"
"Ừm." Hứa Phương Phỉ gật đầu, đem băng vệ sinh bỏ trở lại túi trữ vật, bưng sữa nóng chần chờ một chút.
Anh bảo cô uống khi còn nóng.
Hứa Phương Phỉ mím môi, rối rắm một hồi, sau đó vặn nắp bình sữa uống hết sữa, sau đó đổi giày lên giường.
Lương Tuyết hỏi: "Buổi tối trong siêu thị có nhiều người không?"
"Vừa rồi không sao, xếp hàng tính tiền cũng không mất nhiều thời gian."
"Hai gói băng vệ sinh giá bao nhiêu?"
"Tổng cộng hơn ba mươi." Hứa Phương Phỉ đáp: "Mình quẹt thẻ trường."
"Hơn ba mươi..." Khúc Tất Trác Mã nằm trở lại trên giường, cẩn thận nhớ lại, nói: "Không khác gì bên ngoài."
Trương Vân Tiệp nghe như vậy liền cười lớn, nói đùa: "Bạn học Trác Mã, loại giá được niêm yết nhãn hiệu này, giá cả khẳng định cả nước đều giống nhau.
Sao vậy, cậu còn mong đợi mọi thứ ở trường chúng ta rẻ hơn bên ngoài à?"
"Ý mình không phải vậy." Khúc Tất Trác Mã giải thích, "Không phải nhà trường trợ cấp thẻ khuôn viên của chúng ta một nghìn mỗi tháng sao, mình tính toán chi phí ăn uống và các nhu yếu phẩm hàng ngày để xem có cần nhờ gia đình gửi tiền không."
Bởi vì Hứa Phương Phỉ mua hai gói băng vệ sinh, các cô gái lại trò chuyện.
Trong toàn bộ quá trình, Hứa Phương Phỉ không tham gia một lời nào.
Cô chỉ nằm bẹp ở giường trên, dưới chăn, ngây người nhìn trần nhà, trong đầu liên tục không tự chủ được nhớ lại hình ảnh Trịnh Tây Dã và Tống Du đứng cùng nhau.
Khung cảnh ấy giống như biển sâu, bao trùm lấy cô, đen như mực, hít thở ngột ngạt.
Nó như một cái gai nhỏ đâm thẳng vào tim cô, thoáng qua nhưng cơn đau nhỏ xíu lan ra khắp cơ thể cô không ngừng, khiến cô cảm thấy bị đè nén từ chân tơ kẽ tóc.
Hứa Phương Phỉ tự hỏi sẽ như thế nào nếu Trịnh Tây Dã đổi thành cô.
Lại nghĩ, nếu cô cũng có ưu thế và gia thế như Tống Du, nếu cô tự tin và tỏa sáng như Tống Du thì tốt biết mấy.
Giá như cô là Tống Du...
Vô số ý nghĩ điên cuồng hiện lên trong đầu, đồng thời, đèn tắt và còi thổi, cả khuôn viên lập tức chìm vào bóng tối vô tận.
Ký túc xá, cửa sổ không đóng chặt, một luồng gió lạnh thổi vào, Hứa Phương Phỉ rùng mình một cái, lập tức thoát khỏi những cảm xúc kỳ dị đó.
Hứa Phương Phỉ hoảng sợ kéo chăn lên và trùm đầu.
Đêm nay là lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được thế nào là "ghen tị".
Cô ghen tị với họa sĩ Tống Du, ghen tị với thành tích của Tống Du, ghen tị với địa vị xã hội của Tống Du, thậm chí