Bình thường Doãn Mặc không có mang kính, ánh mắt lúc nào cũng mang theo sự sắc bén, lộ ra sự kiêu ngạo, cao không thể nào chạm tới.
Tối nay phá lệ mang chiếc kính bạc, làm giảm chút lệ khí, nhưng lại nhiều hơn sự nhã nhặn cùng với thanh nhã.
Đây chính là lần đầu tiên Mộ Dữu nhìn thấy anh mang kính.
Trong phòng học nghiêm nghị yên tĩnh.
Một lát sau, dưới phòng học mọi người đều reo hò.
Mộ Dữu không tự chủ được cúi đầu rũ xuống.
Trên bục giảng Doãn Mặc giơ tay lên một cái, trong phòng học một lần nữa trở về sự yên như ban đầu.
"Chào mọi người, tôi là Doãn Mặc, tối nay sẽ dạy môn kinh tế học cho mọi người." Giọng nói của anh gợi cảm mà tràn ngập sự nam tính, lâng lâng rơi vào khắp ngõ ngách trong phòng học.
Anh nói lời ít nhưng ý nhiều, không có lắm lời, trực tiếp mở PPT.
Bắt đầu giảng bài trước, Doãn Mặc quét mắt qua khắp phòng học, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở hàng cuối cùng.
Con ngươi của anh thu lại, lật danh sách sinh viên của khoá này ra: "Trước khi nói tiếp, chúng ta điểm danh cái đã."
"Lý Vân Hội."
"Có!"
"Phó Thanh Diên."
"Có!"
"Mạnh Tường Võ."
"Có!"
...
Người ở phía trên tiếp tục điểm danh những cái tên còn lại, tâm của Mộ Dữu nhốn nháo, mặt như chôn xuống dưới không dám ngẩng đầu lên.
Thẳng đến khi hô cái tên này lên "Hách Mộng Thành."
Mộ Dữu quyết định chắc chắn, kiên trì giơ tay lên: "Có!"
Cô không có nhìn lên, nhưng lại cảm nhận vô cùng rõ ràng người đàn ông đang đứng trên bục giảng trừng mắt nhìn cô.
Cái ánh mắt sắc bén rơi trên khắp người cô, thẳng tắp, cô dường như đứng ngồi không yên, trái tim lạnh đi một nửa.
Điểm danh đến lúc này im bặt mà dừng lại: "Tối nay điểm danh đến đây là được rồi, hiện tại chúng ta tiếp tục buổi học."
Mộ Dữu: "..."
Lúc nảy đột nhiên lại điểm danh, quả nhiên là muốn nhắm vào cô mà.
Doãn Mặc đã biết cô đi học thay Hách Mộng Thành, cũng không biết là lanh có lợi dùng việc này để uy hiếp cô cái gì không.
Toàn bộ tiết học này Mộ Dữu không có tâm trạng nào mà nghe giảng cả, không ngừng nhìn thời gian đang chạy trên điện thoại, mong sao cho kết thúc tiết học này nhanh nhất có thể.
Cô không biết Doãn Mặc đang nói đến cái gì, nhưng mà bạn học xung quanh như phá lệ rất nghiêm túc nghe giảng, còn thỉnh thoảng trả lời câu hỏi của anh.
Tám giờ bốn mươi, tiếng chuông gõ vang lên.
Tiết học cuối cùng cũng kết thúc.
Những bạn học khác dường như không muốn vội đi, Mộ Dữ thu dọn đồ xong đầu tiên từ cửa sau chạy thẳng ra ngoài.
Cửa phòng học có không ít sinh viên vây quanh, đoán chừng sau khi nghe được tin Doãn Mặc đến đây dạy học, đã chạy tới xem náo nhiệt.
Mộ Dữu cũng không để ý tới, một mạch từ cầu thang lao xuống tầng một.
Chạy ra khỏi khu dạy học, cô lúc này mới thở phì phò, cảm giác điện thoại có âm thanh vang lên.
Cô ấn mở điện thoại, là tin nhắn wechat của Doãn Mặc: [ Ở trong xe chờ anh, dám chạy thì tự gánh lấy hậu quả ]
Mộ Dữu: "!"
- --
Ban đêm sân trường phá lệ rất yên tĩnh, bầu trời đen như mực đính thêm mấy ngôi sao sáng, xung quanh trường còn có vài chiếc đèn lồng.
Xe của Doãn Mặc dừng ở phía dưới tán lá cây cách không xa khu dạy học lắm, tài xế đứng ở bên cạnh xe, trong tay còn đang kẹp một điếu thuốc.
Ở đó ánh sáng khá mờ, cũng không có người nào xung quanh đó.
Mộ Dữu đi quá, thừa dịp người không để ý mở cửa lên xe.
Tài xế sửng sốt một chút, nhanh chóng dập tắt điếu thuốc trong tay, ném vào thùng rác ở bên cạnh.
Anh ta quay đầu hỏi Mộ Dữu: "Mộ tiểu thư, Doãn tổng đâu rồi?"
Trong lòng Mộ Dữu còn mang theo chút oán khí: "Doãn tổng của anh khả năng hiện giờ đang bị nữ sinh quấn lấy muốn xin phương thức liên lạc rồi."
Tài xế nghe xong, lúc này dự đinh đi giải cứu người sếp của mình.
Mộ Dữu nhìn ra ý đồ của anh ta, nói tiếp: "Anh đi cũng vô dụng thôi."
Cô uể oải tựa lưng vào ghế, "Nhiều người như vậy hận không thể ăn tươi nuốt sống anh ấy, không phải anh có thể ngăn cản được đâu? Vẫn là do sếp của anh quá rêu rao, tổng giám đốc của cả một cái tập đoàn lớn, mỗi ngày làm việc chưa đủ bận bịu hay sao, buổi tối còn tới trường học của chúng tôi dạy cái gì không biết."
Mộ Dữu hỏi tài xế: "Anh ấy vì cái gì mà tối nay lại đột nhiên xuất hiện? Cũng không phải là giảng viên của trường."
Tài xế nói: "Không phải Doãn tổng được nhà trường nhờ làm giáo sư toạ đàm sao, trước đó cũng không có ý định mở toạ đàm.
Mấy ngày trước lãnh đạo trường học vì chuyện phòng thí nghiệm mà mời Doãn tổng đi ăn cơm, xong có nhắc lại việc này."
"Viện trưởng Hoắc của học viện tài chính là giáo sư môn chuyên ngành của Doãn tổng lúc còn học ở đại học A, ông ấy có nói tối thứ sáu có tiết tự chọn môn kinh tế học, phòng học lớn, hơn một trăm tám mươi người, nên liền để Doãn tổng mở màn, dạy thử một buổi.
Vốn cho rằng chỉ là lời nói đùa khi rượu vào, không nghĩ đến Doãn tổng lại đồng ý."
Tài xế trầm ngâm một lúc, "Hôm nay Doãn tổng ở tập đoàn bận bịu cả ngày, buổi tối còn đồng ý đến đây đứng lớp, tôi đoán là Doãn tổng nghĩ hôm nay là thứ sáu, lên lớp xong có thể thuận tiện đón cô về chung cư."
Mộ Dữu rũ mặt cụp xuống, khẽ xì một tiếng, nhỏ giọng thầm thì: "Ai thích để anh ấy đón chứ."
Hai người bọn họ không phải là người yêu thật, chẳng lẽ cứ mỗi cuối tuần lại dính với nhau một chỗ?
Doãn Mặc còn chưa xuống, cô tuỳ tiện mở điện thoại lên.
Hách Mộng Thành gửi wechat cho cô, là một bức ảnh chụp màn hình được chụp lại trên diễn dàn, có người đem chuyện Doãn Mặc đến trường dạy học nói ra, còn chụp hình, dẫn chứng sự thật.
Hách Mộng Thành: [Tớ mới thấy, Doãn Mặc thật sự đến dạy học à!"
[ Nghe nói anh ấy chỉ đến một buổi duy nhất là tối nay thôi, lần sau sẽ không có nữa, mẹ ơi, con đã bỏ qua cái gì đây này hu hu hu ]
[ Dữu tử, cậu có thể chụp cho tớ một tấm hình siêu lớn được không, tớ muốn! ]
Mộ Dữu: [ Không có, bây giờ đã tan học rồi.
]
Hách Mộng Thành: [ khóc ròng ròng.jpg ]
Mộ Dữu đang muốn nói cho cô nàng biết rằng, đừng có quá bi thương về chuyện bức hình siêu lớn, mà hơn hết cô nàng phải nên lo lắng tiết trốn học này đã có vấn đề, bởi vì sự tình học thay đã bị bại lộ.
Hách Mộng Thành lại nhắn tin tới: [ Đúng rồi, anh ấy có điểm danh không đó? Lần trước sau khi ăn cơm với nhau xong không biết anh ấy còn nhớ rõ tên của chúng ta không, cậu hô thay tên tớ có bị lộ hay không vậy? ]
Lúc này, một bên cửa xe bị người mở ra, theo sát lấy là Doãn Mặc ngồi vào, tiện tay cởi áo khoác đang mặc trên người ra.
Anh quay đầu đang muốn nói chuyện với Mộ Dữu, bên ngoài có người nhẹ nhàng gõ cửa kính xe.
Hai người cùng nhau nhìn sang bên kia.
Đứng ở bên ngoài cửa sổ, là Đồng Lạc Dao.
Sao cô nàng lại theo tới đây rồi?
Mộ Dữu còn ngồi ở trong xe, lúc này mới giật nảy mình.
Cũng không kịp suy nghĩ nhiều, cô cấp tốc từ chỗ ngồi của mình đứng dậy, sau đó kéo áo khoác của anh trùm lên người mình, tạo ra trong xe chỉ có Doãn Mặc và một tượng giả,
Động tác của cô quá nhanh.
Doãn Mặc còn không kịp phản ứng lại, người đã giống như viên thịt chạy đến bên chân của anh, ôm lấy chân của anh.
Cô đem đầu hạ xuống thấp hết khả năng của mình, dùng áo khoác che kín đầu lại.
Doãn Mặc cụp mắt xuống, cơ bắp quanh thân như bị kéo căng.
Đồng Lạc Dao lại gõ gõ cửa sổ xe, khuôn mặt của Doãn Mặc nhạt xuống, chấm rãi đem của sổ xe hạ xuống một phần ba.
Bên ngoài không chỉ có mình Đồng Lạc Dao đứng ở đấy, đi theo sau còn có thêm mấy nữ sinh.
Doãn Mặc thanh lãnh mở