"Tại sao tôi lại phải đồng ý?" Mộ Dữu đem cháo trong tay đặt xuống kệ bếp, nói lại với anh.
Doãn Mặc quay người lại, cô tiếp tục nói, "Tôi không thích anh, vì cái gì lại phải đồng ý kết hôn với anh?"
Doãn Mặc một lần nữa đem chén cháo cô vừa buông xuống, bưng đến bàn ăn bên kia, giọng nói bình đạm không gợn sóng: "Nếu như em nói như vậy, thì tại sao tối hôm qua lại đi trêu chọc anh."
Mộ Dữu cũng đi qua: "Hôm qua là tôi uống say, không kiểm soát được lý trí với hành động của mình."
"Cho dù là say thì cũng xảy ra rồi, phải gánh vác hậu quả của nó." Doãn Mặc đem cháo để lên bàn, kéo ghế ra, cằm khẽ nâng lên, ý bảo cô qua đây ngồi.
Mộ Dữu đứng bất động: "Một bàn tay sẽ không bao giờ tạo được tiếng vang, tôi trêu chọc anh, rồi anh có thờ ơ hay là không phản ứng với tôi không? Bình thường không phải bộ dáng của anh là như này sao."
Doãn Mặc tạm dừng một chút: "Tối hôm qua là do anh cũng uống hơi nhiều."
Mộ Dữu: "Như phải thì hai chúng ta đều huề nhau, tôi không muốn kết hôn!"
"Được thôi." Doãn Mặc kéo ra rồi chính mình ngồi xuống, bưng chén cháo kia lên, đảo đảo cái thìa, mí mắt rũ xuống, "Vậy em đi nói với chú nhỏ của em đi, tối hôm qua hai chúng ta ngủ với nhau là do say rượu loạn tính, không tính đến việc kết hôn."
Những lời như này làm sao cô dám nói ra?
Mộ Dữu suy nghĩ, hai khuỷu tay chống lên bàn ăn, mặt đối mặt cùng anh thương lượng: "Vậy chúng ta hãy nói là thật sự đang yêu nhau, nhưng bởi vì tôi chưa tốt nghiệp đại học, nên việc kết hôn được dời lại sau, cứ lừa gạt chú nhỏ như vậy đi, đợi qua một thời gian sau, lại nói do hai ta tính cách không hợp, không phù hợp yêu đương liền chia tay.
Anh xem như vậy có được không?"
"Không được."
"Vì cái gì chứ?" Mộ Dữu nhăn mặt lại, có chút tức giận.
"Tôi thấy biện pháp này rõ ràng là rất tốt mà!"
Doãn Mặc đem chén cháo kia đưa qua cho cô: "Ăn đi, bằng không dạ dày sẽ khó chịu."
Lúc này Mộ Dữu còn tâm trạng nào nữa mà ăn cháo, thấy anh không đáp ứng, cô không tình nguyện gục mặt xuống bàn.
Doãn Mặc nhìn cô, trầm mặc một lát: "Tuổi của em không lớn, tạm thời không nghĩ đến kết hôn là đúng.
Bất quá, nếu như em ăn hết chén cháo ngao này, anh sẽ suy xét lại lời em nói một lần, cùng phối hợp với em trước mặt chú nhỏ của em."
Thấy anh đột nhiên dễ nói chuyện, mặt của Mộ Dữu dãn ra nói: "Anh đồng ý với kế hoạch của tôi?"
"Tôi ăn, hiện tại tôi liền ăn cháo!" Cô tiếp nhận chén cháo, ngồi xuống ghế bên cạnh.
Cháo ngao đặt sệt, vừa bỏ vào miệng liền tan ra, đầu lưỡi cảm nhận được vị ngọt của nó.
Mộ Dữu liên tục khen ngợi anh: "Anh nấu cháo ăn ngọt thật, trước giờ tôi chưa ăn cháo nào mà ngon như vậy!"
Doãn Mặc không mặn không nhạt nói với cô: "Trước kia chưa từng ăn qua?"
Lúc còn học ở cao tam, ở nhà của Doãn Mặc một năm kia, anh thường xuyên làm các món ăn khác nhau cho cô thưởng thức.
Nói là cao tam học nhiều sẽ tốn sức, muốn bồi bổ cho cơ thể của cô.
Tay nghề nấu ăn của anh rất tốt, lúc đó anh làm món gì Mộ Dữu đều rất thích.
Những kí ức đó qua lâu rồi, Mộ Dữu đã sớm không còn nghĩ đến nó, vẫn như cũ cười cười: "Hiện tại tôi thấy ngon hơn!"
Ăn cháo xong, Mộ Dữu không nghĩ sẽ ở nhà của Doãn Mặc nữa.
Chú nhỏ đi ngủ bù, cũng không biết khi nào sẽ tỉnh dậy, cô không thể cứ ở bên này mà chờ được.
Thấy Doãn Mặc đi vào thư phòng họp, cô liền rời khỏi nhà trước.
Từ chung cư đi ra, cô nhanh chóng tìm hiệu thuốc xung quanh.
Tối hôm qua vào thời điểm mấu chốt, không biết lúc nào mà lý trí của Doãn Mặc đột nhiên thanh tỉnh, đột nhiên đi ra.
Bắn lên đầy bụng cô, không có ra ở bên trong.
Vào thời khắc như vậy mà có thể nhớ đến sự việc đó, thì năng lực tự không chế mạnh đến mức nào chứ.
Mà cũng chỉ có loại cấm dục như Doãn Mặc mới có thể làm được.
Cũng không chừng anh không muốn cô mang thai, như vậy rất khó để giải quyết mang đến phiền toái lớn.
Nghĩ đến đây, Mộ Dữu liền cười lạnh một tiếng.
Làm như ai cũng muốn sinh con cho anh đấy.
Bất quá cho dù như vậy cũng không có gì tuyệt đối an toàn, để phòng ngừa vạn nhất có chuyện gì, cô cảm thấy vẫn là nên dùng thuốc để phòng tránh.
Ngồi trên xe taxi, cô mới nhắn wechat cho Doãn Mặc: [ Tôi về nhà, đợi chú nhỏ thức giấc anh cũng đến giải thích với chú một chút, giống như lúc nảy hai chúng ta đã bàn với nhau, tạm thời không lãnh chứng, anh đừng có nói sai đó.]
Thẳng đến khi về đến nhà cũ Mộ gia, lúc xuống xe Mộ Dữu nhìn wechat.
Doãn Mặc vẫn không nhắn lại cho cô.
Nếu như anh đã đồng ý phối hợp, hẳn là sẽ không đổi ý.
Mộ Dữu nghĩ trong lòng, rồi bước thẳng vào nhà.
Sau khi chào ông nội, đi lên thang máy bấm lầu 3, chuẩn bị về phòng ngủ lại.
Lúc đi ngang qua phòng của Thư Minh Yên, cô đổi chủ ý, đẩy cửa đi vào.
Thư Minh Yên đang mặc áo ngủ, nhìn giống như vừa đi tắm xong, đang ngồi ở đầu giường đắp mặt nạ xem phim truyền hình.
Mộ Dữu đi qua, xốc chăn lên chui vào ổ chăn, ôm lấy eo của cô nàng.
Thư Minh Yên vỗ vỗ mặt của cô, cười trêu ghẹo: "Nhanh như vậy liền trở về rồi sao? Không ngủ lại trên giường của Doãn Mặc thêm lát nữa?"
Mộ Dữu đẩy cô nàng ra một chút: "Ai nha, cậu thật là phiền phức!"
Thư Minh Yên gỡ mặt nạ đang đắp trên mặt xuống, chống một tay xuống gối, đánh giá Mộ Dữu: "Tối hôm qua làm sao cậu với anh ấy lại đến bước kia? Có phải cậu đến giờ trong lòng vẫn chưa quên anh ấy?"
"Làm sao có thể chứ?" Mộ Dữu không nghĩ ngợi lập tức phủ nhận, cô thở dài, nhớ lại kí ức tối hôm qua, "Chính là do uống quá nhiều, nhớ tới những chuyện lúc trước, tớ liền muốn xem thử bộ dạng thất thố của anh ấy là như thế nào, cho nên mới đi trêu chọc anh ấy một chút.
Ai mà ngờ lúc sau lại....."
Mộ Dữu nhấp môi dưới, "Tớ thừa nhận là thật sự có bị sắc đẹp anh ấy hấp dẫn."
Cô cùng Doãn Mặc quen biết nhiều năm, anh lúc nào cũng luôn trong bộ dạng chính nhân quân tử.
Lúc nào cũng chiếu cố cô, làm bạn với cô, nhưng mà trong trạng thái là một trưởng bối chiếu cố tiểu bối vậy.
Tối ngày hôm qua là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh không hề giống Doãn Mặc chút nào.
Anh thế mà lại hỏi cô, muốn hôn môi không.
Trước tối hôm qua, Mộ Dữu sẽ không bảo giờ nghĩ rằng chính tai của mình sẽ nghe được những lời như vậy từ trọng miệng của Doãn Mặc.
Anh không hề xem cô là một đứa nhỏ, mà là đem cô trở thành một phụ nữ.
Mộ Dữu thừa nhận là trong bầu không khí như vậy, khuôn mặt của anh tuấn tú như vậy, lại dùng giọng nói gợi cảm của mình để hỏi cô vào thời điểm đó, cô không thể nào cầm cự được, không cẩn thận mà luân hãm vào nó.
Nhưng mà phần lớn sự luân hãm này là chủ yếu được quy vào rượu.
"Này là do tình cảm mãnh liệt mà phạm sai lầm, cùng với việc thích hay không thích không có quan hệ, tớ thích anh ấy đã sớm là quá khứ rồi."
Thư Minh Yên nghĩ nghĩ: "Vậy Doãn Mặc thì sao, anh ấy cũng là do tình cảm mãnh liệt mà phạm sai lầm sao? Nói đi thì nói lại, lúc cậu nói hai người ngủ với nhau tớ rất giật mình đó, nhưng mà không phải giật mình vì cậu, mà là Doãn Mặc.
Anh ấy thoạt nhìn vô dục vô cầu, lại luôn nội liễm cẩn thận không giống như là có ý gì đó đối với cậu."
"Tớ ban đầu cũng nghĩ giống như cậu." Mộ Dữu nhớ lại ký ức tối qua, sau đó lại nghĩ đến đêm qua anh điên cuồng đòi lấy, đánh giá, "Chắc chắn là một tên nguỵ quân tử, giả đứng đắn.
Vừa uống say, liền không cẩn thận bại lộ bản tính mặt người dạ thú ra."
Ngón tay của Thư Minh Yên hơi câu, đem cổ áo của Mộ Dữu đẩy ra xem một cái, cười: "Dấu vết trên người của cậu rõ ràng như vậy, làm cho tớ tưởng tưởng ra một chút, tối hôm qua chắc mưa rền gió dữ lắm nhỉ?"
"Cậu đừng có