Buzz ----
Hai tiếng rung nhẹ, Lâm Tứ cúi đầu nhìn điện thoại.
【 Ôn Túc An 】: Về đến nhà rồi.
Lâm Tứ ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ duy nhất còn sáng đèn, đáp lại Ôn Túc An, bảo cô đi ngủ sớm.
Hai người cùng nhau đi dọc bờ sông từ phía tây sang phía đông, cuối cùng dừng chân trên cây cầu nhỏ.
Lâm Tứ tiễn Ôn Túc An về tận nhà, đợi nhà Ôn Túc An sáng đèn mới lặng lẽ rời đi.
Ôn Túc An vừa vào cửa liền cởi đôi giày cao gót bị gãy, vừa rồi đi ra ngoài không cẩn thận bị trượt chân.
Chân cô không sao nhưng gót giày đã gãy.
Ôn Túc An cầm đôi giày lên nhìn một chút, sau đó thẳng tay ném vào thùng rác.
Phần vai vừa xăm tạm thời không thể chạm vào nước, Ôn Túc An chỉ đơn giản tắm sơ rồi về giường, nhìn đồng hồ đã là nửa đêm.
Ôn Túc An đứng trước gương nhìn hình xăm trên vai trái, vùng da hơi đỏ nhưng đã không còn cảm thấy đau nữa, không thể không nói kỹ thuật của Lâm Tứ thật sự rất tốt.
Hình xăm trên da và hình vẽ phác thảo cơ bản giống nhau như đúc.
Ôn Túc An nghĩ đến hình vẽ kia, chợt nở nụ cười nhẹ.
Chưa kể, hình vẽ này quả thật rất giống cô.
Di động đặt trên bồn rửa mặt đột nhiên vang lên, Ôn Túc An liếc nhìn ID người gọi, là Cừ Tiểu Chiêu.
Ôn Túc An có chút khó hiểu vì sao lúc này Cừ Tiểu Chiêu lại gọi cho cô, cô bắt máy, còn chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy Cừ Tiểu Chiêu lớn tiếng ——
"Cố Chính cắm sừng cậu sao, mẹ kiếp, sao cậu không nói cho tôi biết!"
Ôn Túc An ngẩn người.
Từ sau chuyện của Cố Chính đến nay, Ôn Túc An đã dần bỏ lại sau lưng, phải đến khi Cừ Tiểu Chiêu gọi điện cho cô, cô mới phát hiện, mình thật sự không có nói với ai, ngoại trừ Lâm Tứ.
"Cậu bình tĩnh trước đi." Ôn Túc An nhẹ giọng nói, "Mấy ngày nay tôi bận rộn, không muốn quấy rầy công việc của cậu, vả lại chuyện này cũng không có gì để nói."
"Tại sao không có gì để nói.
Mẹ nó, nếu đang ở Trung Quốc, tôi nhất định sẽ tìm người đánh hắn ta.
Hắn ta có cái gì mà dám ra ngoài ăn vụng? Tiểu tam kia lại còn là loại không biết giữ mồm miệng, quả nhiên bọn đàn ông cuối cùng chỉ ham của lạ, kiểu gì cũng có thể ăn."
Cừ Tiểu Chiêu càng cao hứng mắng mỏ Cố Chính, Ôn Túc An cũng không có kiên nhẫn nghe, vội vàng ngắt lời Cừ Tiểu Chiêu, hỏi: "Chờ một chút, làm sao cậu biết chuyện này? Lại còn biết rõ cô gái đó trông như thế nào?"
Ôn Túc An đột nhiên có dự cảm không lành.
Quả nhiên, câu tiếp theo của Cừ Tiểu Chiêu là: "Video bắt ghen của cậu đã được đăng lên mạng rồi."
Ôn Túc An cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, Cừ Tiểu Chiêu lập tức nói: "Nhưng mà yên tâm, gần đây trong giới giải trí nhiều dưa lắm, video của cậu còn chưa bị lên hot search đâu, chắc sẽ nhanh hạ nhiệt thôi."
Ôn Túc An nghe đến đây mới yên lòng.
Tuy nói muốn người phụ nữ đó được cả thế giới biết mặt, nhưng cô cũng không muốn chính mình dính vào vũng nước đục này.
"Vậy cậu chia tay triệt để rồi đúng không?" Cừ Tiểu Chiêu hỏi.
"Đương nhiên, đến nước này còn chưa chia tay thì chính là tôi có bệnh."
"Làm tốt lắm người chị em.
Thật ra tôi vẫn luôn chướng mắt Cố Chính.
Bởi vì cậu thích nên tôi cũng không muốn làm cậu khó xử.
Tuy không nói ra nhưng tôi vẫn luôn cho rằng một người xuất sắc như cậu xứng đáng với một người tốt hơn.
Cố Chính vừa nhìn đã biết là một tên đạo đức giả rác rưởi."
Đây có lẽ là ưu điểm của việc có bạn thân, sau khi chia tay thì người chị em tốt sẽ không tiếc lời mắng nhiếc tên đàn ông cặn bã, mắng cho đến khi tinh thần sảng khoái, cuối cùng Ôn Túc An mới hối hận vì sao lúc đó không tát Cố Chính vài cái, không chỉ tát vài cái, cô đáng lẽ nên đá vào bộ phận sinh sản của anh ta, cho tên đàn ông đó vô sinh luôn.
"Nhân tiện, tháng sau tôi sẽ được điều động về Trung Quốc công tác.
Ôn Túc An, tôi sắp về với cậu rồi." Đang định cúp điện thoại, Ôn Túc An liền nhận được tin tức tốt như vậy, cô hưng phấn đến không ngủ được.
Quả nhiên, đàn ông có gì tốt, trời đất bao la, tình chị em vẫn là lớn nhất.
——
Ba ngày sau, Ôn Túc An ra sân bay đón Cừ Tiểu Chiêu, bởi vì lần này sẽ định cư trong nước nên cô ấy mang rất nhiều hành lý.
Ôn Túc An xách hành lý của Cừ Tiểu Chiêu về căn hộ của mình trước, ở nhờ nhà cô vài ngày trước khi ký hợp đồng lao động và tìm một nơi ở ổn định.
"Cậu đến ở chung với tôi cũng được mà." Ôn Túc An nói.
Hai người từng là bạn cùng phòng hồi đại học, hồi đó thường xuyên ngủ cùng nhau, sau này vì Cố Chính mà ít ngủ chung giường, thỉnh thoảng Cừ Tiểu Chiêu có đến nhà một lần nhưng vì có Cố Chính nên cô ấy vẫn luôn ra thuê khách sạn ngủ lại.
Bây giờ cuối cùng không còn đàn ông trong nhà, hai cô gái có thể sinh hoạt cùng một chỗ.
Nhưng Cừ Tiểu Chiêu lại nói: "Người chị em, công ty của tôi cách nơi này quá xa, ở lại đây tôi sẽ phải thức dậy rất sớm mỗi buổi sáng, chưa kể sau này cậu sẽ lại có bạn trai, tôi cuối cùng lại phải dọn đi."
Ôn Túc An ở cùng bạn tốt thì tính khí có chút trẻ con, nghe Cừ Tiểu Chiêu nói liền nhăn mũi, đáp:
"Bạn trai gì? Đừng nhắc tới nữa, quá xui xẻo."
Cừ Tiểu Chiêu phì cười.
Nhưng Ôn Túc An cũng không cố chấp, dù sao đều là người trưởng thành, có cuộc sống riêng, cũng cần có không gian riêng cho mình.
Cừ Tiểu Chiêu mấy ngày nay đều ở nhà Ôn Túc An, một mực trông nhà cho cô, đến ngày thứ sáu, hai cô gái bừng bừng khí thế đi cùng nhau đến quán bar.
Hai người đến Diên Tường, đi đến đầu ngõ, Cừ Tiểu Chiêu liền bị cửa hàng nhỏ hấp dẫn.
"Cửa hàng này là gì vậy, nhìn ngầu quá."
Cừ Tiểu Chiêu đang nói đến tiệm xăm của Lâm Tứ, Ôn Túc An cũng nói hình xăm của cô được làm tại đây.
Cừ Tiểu Chiêu nghe xong hai mắt sáng lên, mấy ngày nay ở nhà nhìn thấy hình xăm trên người Ôn Túc An cô đã luôn tấm tắc khen ngợi, cũng muốn tranh thủ làm một hình.
Đang nói, từ phía xa truyền đến tiếng động.
Ôn Túc An cùng Cừ Tiểu Chiêu đồng loạt quay đầu, phía xa là một người đàn ông mặc đồ đen đang chạy trên chiêc mô tô phân khối lớn, cuối cùng dừng lại cách hai cô vài thước.
"Mẹ kiếp..." Cừ Tiểu Chiêu nắm lấy cánh tay Ôn Túc An, trừng lớn mắt, "Thật đẹp trai."
Lâm Tứ xuống xe, sau đó cởi mũ bảo hiểm, tóc anh có vẻ dài thêm một chút, con ngươi đen láy sáng ngời, hốc mắt sâu thẳm đang ngước lên.
Cừ Tiểu Chiêu ngã vào lòng Ôn Túc An.
Cừ Tiểu Chiêu là điển hình của người háo sắc, thường chỉ cần nhìn thấy người đẹp mắt là cô ấy liền nhận làm "chồng." Ôn Túc An hiểu sở thích của Cừ Tiểu Chiêu, kiểu người như Lâm Tứ nhất định sẽ làm cô ấy mềm nhũn hai chân, vì vậy nhanh tay đỡ lấy bạn mình bên cạnh.
"Người chị em, định mệnh đời tôi xuất hiện rồi." Cừ Tiểu Chiêu nói.
Ôn Túc An khóe miệng co giật, không nói gì, dù sao câu nói này cô đã nghe qua 800 lần rồi, không còn ngạc nhiên nữa.
Lâm Tứ bỏ mũ bảo hiểm đi về phía bọn họ.
Cừ Tiểu Chiêu siết chặt cánh tay Ôn Túc An.
Cừ Tiểu Chiêu nhỏ giọng nói: "Mẹ kiếp, anh ấy tới rồi, tới thật rồi, chết tiệt, anh ấy đang nhìn tôi đúng không?"
"Còn bị viêm không?"
Cừ Tiểu Chiêu: "???"
Cừ Tiểu Chiêu quay đầu lại, phát hiện soái ca hình như đang nói chuyện với chị em tốt của mình.
Ôn Túc An bình tĩnh nói: "Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn đã quan tâm."
Mấy ngày trước, khi tắm rửa cô vô ý chạm vào nước, vết thương có chút sưng tấy, cô hỏi Lâm Tứ một vài lưu ý, mấy ngày nay tình trạng đã đỡ hơn.
Quay lại, Cừ Tiểu Chiêu liền biết anh chàng đẹp trai này quen chị em tốt của mình nên khẽ kéo áo Ôn Túc An.
Ôn Túc An lập tức giới thiệu hai người với nhau, cả hai liền ngắn gọn chào hỏi.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Lương Hạnh từ trong studio đi ra, tính tình cậu giống Cừ Tiểu Chiêu, cả hai đều thích xã giao nên tầm một hai phút đã quen nhau, sau đó bàn bạc cùng nhau ghé qua quán của Ôn Túc An.
Ôn Túc An căn bản không chen vào được.
Vì cao hứng, Lương Hạnh gọi La Tử Huy và những người khác cùng đến, cả nhóm chậm rãi đến 【Sầu Nhiên 】, Ôn Túc An và Lâm Tứ đi cuối, hai người câu có câu không tán gẫu cùng nhau.
Trong lúc trò chuyện với Lương Hạnh, Cừ Tiểu Chiêu liếc nhìn lại, vừa rồi trên đường có ổ gà nhỏ, Ôn Túc An đi giày cao gót nên hơi mất thăng bằng, Lâm Tứ rất tự nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay cô, đồng thời một tay khác đỡ thắt lưng Ôn Túc An.
Cừ Tiểu Chiêu có nhiều bạn trai