Ôn Túc An từ nhỏ đã là một cô gái nổi loạn, khi còn đi học đã cãi lời cha mà yêu sớm, sau khi bị phát hiện vẫn không chịu hối cải, còn nói muốn bỏ trốn theo bạn trai.
Sau này, khi lớn lên, cuối cùng cô cũng trưởng thành hơn.
Sau khi ở bên Cố Chính, Ôn Túc An vẫn còn vương lại sự ngông cuồng của thiếu nữ, cô hút thuốc, uống rượu và lái xe mô-tô phân khối lớn, cũng thường ra vào các hộp đêm chơi bời, mặc dù sau đó cũng đã dịu dàng hơn nhiều, nhưng vẫn làm cho Cố Chính nhiều phen tức giận.
Cho nên chia tay với Cố Chính không phải là vấn đề của một mình Cố Chính, nói thẳng ra, cô vì Cố Chính mà thay đổi cũng không nhiều, hai người vốn không cùng đường.
Ôn Túc An muốn tự do, đó là thứ không ai có thể cho cô, chỉ có thể do chính cô giành lấy.
Nhưng buồn cười là, đêm nay, lại có người có thể thỏa mãn sự hoang dã của cô, khơi gợi bản năng đã ngủ sâu trong nội tâm của cô.
Đây có lẽ là chuyện phản nghịch nhất mà Ôn Túc An từng làm.
Hai người tựa vào cửa hôn nhau kịch liệt, son môi đã nhoè đi rất nhiều, nhuộm đỏ cả gò má Ôn Túc An.
Môi cô tê dại, hai tay ôm chặt thắt lưng Lâm Tứ, giống như dã thú cắn vào yết hầu anh.
Lâm Tứ ngẩng đầu lên khẽ hừ một tiếng, vòng tay qua eo Ôn Túc An nhấc bổng cô lên.
"Em là chó con à?" Lâm Tứ trêu chọc.
Ôn Túc An nắm lấy cánh tay đang căng cứng của anh, kiễng mũi chân, "Chân mỏi quá, ôm tôi lên đi."
Giọng điệu như đang dụ dỗ, Lâm Tứ cảm thấy nửa người trở nên tê dại, một tay bế Ôn Túc An đi vào nhà, dù không bật đèn vẫn tìm được vị trí bàn ăn, đặt cô lên đó.
Hai người một cao một thấp, Ôn Túc An ôm cổ anh, Lâm Tứ ôm eo cô.
Ngoài cửa tuyết đã ngừng rơi, ánh trăng xuyên qua cửa kính sát đất tràn vào phòng, chiếu vào mặt Lâm Tứ, ngũ quan được tạc bởi ánh trăng làm anh càng thêm tuấn mỹ.
Ôn Túc An đột nhiên đưa tay sờ lên mắt Lâm Tứ.
Anh nhắm mắt lại mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
"Sao lại có sẹo?" Ôn Túc An sờ vết sẹo trên trán Lâm Tứ.
Lâm Tứ hơi mở mắt ra, "À, lúc trước không cẩn thận gây ra."
Ôn Túc An cúi người nhìn vết sẹo của anh, dùng ngón tay mảnh khảnh chọc nhẹ một cái, "Ừm, nhưng mà vẫn rất đẹp trai."
Mùi cơ thể cô quyện với mùi rượu làm Lâm Tứ không thể tự chủ, anh ngẩng đầu hôn cô lần nữa.
Bọn họ cũng không phải người không biết gì, cả hai hôn rất thành thục, vừa giống như lấy lòng nhau lại vừa giống như đang đặt cược xem kỹ năng hôn của ai giỏi hơn, không ai chịu thua, một lúc lâu sau buông môi nhau ra, trán tì trán, th ở dốc.
"Ôn Túc An, em không biết cách động đậy đầu lưỡi sao?"
"Chết tiệt, tôi làm rất tốt, được rồi, là anh quá hung hãn làm tôi rất đau."
Lâm Tứ cười, li3m li3m khóe miệng tê rần, hỏi cô: "Em thích dịu dàng à? Vừa rồi không phải nói thích cuồng dã sao, đồ lừa đảo."
Ôn Túc An không nói, lại cúi người cắn anh một cái.
Ôn Túc An như một con mèo hoang, giả bộ đáng yêu, khi có người đến gần thì hiện nguyên hình, cắn mạnh vào bàn tay đang vuốt v e cô.
Lâm Tứ cảm thấy trong lòng như bị ong chích.
Cô quá láu cá, lại có rượu tiếp tay làm chuyện xấu.
Lâm Tứ cố gắng khống chế không cho cô đạt được ý đồ.
"Có người đàn ông nào khác đến nhà em không?"
"Hừm...!ý anh là Cố Chính?"
"Ngoại trừ anh ta."
"Vậy thì đợi tôi đếm..."
Lâm Tứ nhéo một bên eo Ôn Túc An, cảnh cáo, Ôn Túc An không sợ, chống tay xuống bàn, cười ranh mãnh như hồ ly, mỗi một cái nhíu mày, mỗi một nụ cười đều quyến rũ đến tận xương cốt, "Ừm, hình như không có ai."
Cô luôn giở trò trêu chọc anh.
Lâm Tứ không thích để cô chiếm thế thượng phong, liền nắm lấy mắt cá chân của cô, kéo cô vào lòng, chỉ có cách này anh mới có thể khống chế mọi thứ.
Không khí trong nhà mờ ám đến tận cùng, nhiệt độ tăng cao đến bức bối.
"Phòng ngủ ở đâu?"
Ôn Túc An chỉ tay, Lâm Tứ ôm cô đi thẳng tới, điều này có nghĩa là đêm nay hết thảy kịch tính sẽ bắt đầu, sau khi đóng cửa lại, nút tạm dừng sẽ hoàn toàn vô hiệu.
Vốn tưởng rằng người như Lâm Tứ sẽ đi thẳng vào vấn đề, nhưng khi bước vào phòng ngủ, anh lại thả chậm tốc độ, dùng sự dịu dàng của mình để âu yếm Ôn Túc An.
"Khát không?"
Rõ ràng là chuyện lớn sắp xảy ra, nhưng rồi một vấn đề không liên quan lại ập tới.
Ôn Túc An đúng là hơi khát, liền bảo Lâm Tứ đi rót cho cô một ly nước.
Ôn Túc An không có nói bình nước ở đâu nhưng Lâm Tứ một hai phút sau đã trở lại.
Cô nằm nghiêng trên giường, cầm ly nước Lâm Tứ đưa tới, uống không còn một giọt.
Uống xong còn giả vờ nói: "A, tôi uống hết rồi."
Lâm Tứ đứng ở cuối giường, chậm rãi tháo đồng hồ và nhẫn trên tay, cởi từng nút áo, sau đó một chân quỳ ở trên giường, cuối giường hơi trũng xuống, trong lòng Ôn Túc An nhộn nhạo không ngừng.
Anh cúi người, chống ở hai bên Ôn Túc An, xoa xoa lỗ tai của cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn nói: "Lát nữa tôi sẽ uống cái khác."
Nói xong, anh hôn cô, đây là kiểu hôn ôn nhu mà Ôn Túc An thích, anh khẽ mổ môi cô, không vội xâm nhập mà giống như sự dịu dàng an ủi giữa hai người yêu nhau, vô cùng động lòng.
Đến một khắc cuối cùng, Lâm Tứ đứng thẳng dậy, hai mắt đỏ ngầu nhìn cô chằm chằm, anh hỏi cô: "Ôn Túc An, em biết tôi là ai không?"
Ôn Túc An bối rối, nhưng ý thức được mình đang làm gì.
Cô đang làm một việc mà trước đây cô sẽ không bao giờ làm dù có nổi loạn đến đâu.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao rất nhiều người làm những việc hoang đường sau khi uống rượu.
Bây giờ cô hiểu rằng đôi khi sống hoang đường cũng không có hại gì, con người sống cả đời này, đôi khi cũng cần những niềm vui như vậy, bất kể là về tâm lý hay s1nh lý, chỉ cần là việc không hại đến ai, hai bên tình nguyện, thì không có gì xấu.
"Lâm Tứ." Cô gọi chính xác tên anh, sau đó quấn lấy anh như rắn, ghé vào tai anh nói: "For one night, anh có muốn chơi không?"
Lý trí sụp đổ, không còn đường lui.
Đêm nay, Ôn Túc An cuối cùng cũng nhìn thấy hình xăm trên người Lâm Tứ, đó là một dòng chữ La Mã, có nghĩa là "sống cho chính mình."
Lâm Tứ nói là do người khác xăm cho anh.
Ôn Túc An sắc mặt biến đổi, hỏi anh người xăm là nam hay nữ.
Lâm Tứ cười cười, nắm tay cô, ôm cô vào trong lòng, "Nếu là nữ thì em có ghen không?"
Ôn Túc An đẩy anh ra, nhảy xuống giường, hai mắt cô đen như mực.
"Tôi không ăn giấm, tôi ăn cái khác."
...
Ba giờ sáng, Ôn Túc An tựa vào đầu giường, lơ mơ không muốn động đậy, khắp người đau nhức, ngay cả miệng cũng mỏi.
Lâm Tứ đưa cốc nước cho cô, "Súc miệng đi."
Ôn Túc An cuộn mình trong chăn, mệt mỏi không nhấc nổi mắt, Lâm Tứ đành phải đưa nước đến bên miệng cô.
Ôn Túc An uống một ngụm lớn, Lâm Tứ đang định lấy thùng rác, lại thấy Ôn