Hai cô bé đỏ mặt chạy đi, Ôn Túc An không nói một lời liền đá Lâm Tứ một cái, "Đồ lưu manh."
"Này" Lâm Tứ hít sâu một hơi, một tay nắm lấy mắt cá chân Ôn Túc An, "Quả nhiên ngủ xong liền không nhận người, giờ còn dám hành hung người ta."
Ôn Túc An giễu cợt: "Làm như anh vô tội lắm vậy."
Ôn Túc An chật vật đứng dậy từ đống tuyết, Lâm Tứ nhặt thiết bị rơi dưới đất lên, "Muốn trượt sao, để tôi dạy em nhé?"
"Không trượt nữa, tôi mệt rồi, anh cứ từ từ chơi một mình đi."
Ôn Túc An vẫy tay chào Cừ Tiểu Chiêu, ôm ván trượt ra khỏi sân trượt tuyết, đi vào phòng thay quần áo.
Lúc cô đi ra đã thấy Lâm Tứ đang đứng hút thuốc ngoài cửa.
"Sao anh lại ở đây?" Nhìn bộ quần áo đã thay xong, Ôn Túc An hỏi: "Anh không trượt nữa à?"
Lâm Tứ rít một hơi thuốc, nhẹ nhàng thở ra, "Độ khó quá thấp, không có cảm giác k1ch thích."
Ôn Túc An: "..."
Cô cảm thấy Lâm Tứ như đang nói kháy mình.
Ôn Túc An quay đầu rời đi, Lâm Tứ cười tắt điếu thuốc, bước nhanh đi theo, "Tôi không phải đang ám chỉ em đâu."
"Hút thuốc đi, nói nhảm quá."
Lúc xuống núi bọn họ không ngồi cáp treo mà dọc theo con đường nhỏ đi xuống.
Khu nghỉ dưỡng này Ôn Túc An từng đến lúc còn học đại học, nhiều năm không quay lại, nơi đây đã thay đổi rất nhiều.
"Em học đại học ở Vụ Thành à?" Lâm Tứ hỏi.
Ôn Túc An nói: "Ừm, đại học Vụ Thành"
"Này, em là học bá sao?"
Đại học Vụ Thành là trường đại học danh tiếng, thuộc loại trọng điểm, nhưng đối với Ôn Túc An thì vẫn không phải là tốt nhất.
"Trường cấp ba tôi học ở Lăng Thành có tỷ lệ đậu đại học cao nhất.
Khi đó, bạn học của tôi một nửa đến thủ đô, một nửa ra nước ngoài du học.
So với họ, tôi chỉ là một đứa chẳng ra gì." Ôn Túc An không phải khiêm tốn, cô chỉ nói sự thật.
Chỉ là lời nói của cô rơi vào tai Lâm Tứ cũng giống như Lâm Tứ nói với cô về trò trượt tuyết, dù không có ý gì vẫn cho người ta cảm giác đang mỉa mai.
"Sau khi tốt nghiệp em ở lại Vụ Thành làm việc luôn?"
Nói về chủ đề này, Ôn Túc An đi chậm lại, cô nói: "Không phải, lúc đó tôi đang yêu đương nên chọn ở lại làm việc, quan hệ với gia đình cũng không tốt lắm, tôi thật sự không muốn quay về, nếu không thì đã không do dự một mình đến Vụ Thành rồi."
Lâm Tứ yên lặng lắng nghe, chợt nghĩ đến lời cô nói hôm đó.
Ôn Túc An say rượu, tuy rằng lúc đó nghe không rõ, nhưng vẫn mơ hồ nghe được hai chữ nhà và ba
Về phương diện này, Lâm Tứ không có gì để an ủi Ôn Túc An, dù sao cuộc sống của chính anh cũng rối ren, những thứ như tình cảm gia đình đối với anh từ lâu đã không còn tồn tại.
Ở lưng chừng núi có một công viên giải trí mới được xây dựng, phần lớn máy trò chơi bên trong đều là trò cảm giác mạnh.
Ôn Túc An đột nhiên có hứng thú muốn vào xem thử.
"Không phải con gái các em sợ mấy trò này sao?"
Ôn Túc An cho biết: "Tôi sợ, nhưng vẫn muốn chơi.
Lúc trước tôi muốn thử nhảy bungee nhưng bạn trai cũ của tôi rất nhát gan, anh ta đến công viên giải trí chỉ để chơi đu quay nên tôi không thường xuyên tới.
Dù sao cũng là công viên giải trí, chơi một mình thà ở nhà còn hơn."
Ôn Túc An nói xong liền quay sang nhìn Lâm Tứ, cô chọc vào cánh tay Lâm Tứ hai cái, "Có muốn chơi không, tôi mời."
Ôn Túc An thuộc tuýp người tuy nhát gan nhưng lại ham chơi, sau khi lên máy nhảy, cô hồi hộp suýt đập tay vịn, nhưng cô nhất định không chịu nhận thua, một mực nói mình không sợ.
Lâm Tứ thấy bộ dáng của cô thì phì cười, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Ôn Túc An, "Nếu sợ thì nắm lấy tay tôi."
Ôn Túc An sửng sốt, cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay to ôm lấy tay mình, là hơi ấm hiếm hoi giữa mùa đông lạnh buốt này.
Ôn Túc An không giãy giụa, theo máy nhảy chậm rãi tung người trong không trung, bàn tay vẫn nắm chặt tay Lâm Tứ.
Vào lúc cao trào, Ôn Túc An cảm thấy gió lạnh gào thét, hai má bỏng rát, cô nhắm mắt lại, trái tim vọt lên cổ họng.
Đột nhiên, tay Lâm Tứ động đậy, như sắp rời khỏi tay cô.
Ôn Túc An căng thẳng muốn nắm lại, giây tiếp theo, năm ngón tay của cô bị tách ra.
Ở một nơi rất gần với bầu trời, mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau.
3,2,1——
Máy nhảy lao thẳng xuống, Ôn Túc An ôm chặt lấy Lâm Tứ, bị k1ch thích quá lớn khiến cô thậm chí không thể phát ra tiếng hét.
...
Sau khi xuống mặt đất, hai chân Ôn Túc An yếu ớt không đi nổi, Lâm Tứ dựa vào lan can nhìn cô rồi ân cần đề nghị: "Để tôi cõng em nhé?"
Ôn Túc An nhìn Lâm Tứ đầy ẩn ý, nói: "Được"
Ôn Túc An không thật sự muốn để Lâm Tứ cõng sau lưng, chỉ vì vừa rồi bị Lâm Tứ cười nhạo nên lúc này cô không muốn nhận thua, nhưng khi nhìn thấy Lâm Tứ thật sự cúi người trước mặt mình, Ôn Túc An sửng sốt.
"Quên đi, tôi sợ anh quăng tôi xuống đất."
Lâm Tứ ngồi xổm trên mặt đất, xoay đầu lại, "Tôi đảm bảo không làm em té ngã, tôi chỉ cần một tay cũng có thể nâng em lên rồi."
Lâm Tứ luôn có năng lực kéo mọi chủ đề quay về chuyện đêm đó.
Ôn Túc An vẫn không cam lòng, "Không cần, bị người khác nhìn thấy thì không hay."
"Đi thôi, đám người Chiêu Chiêu chuẩn bị dựng lều trại, chúng ta qua giúp đi."
Lâm Tứ từ dưới đất đứng lên, nhìn bóng lưng Ôn Túc An, một lúc sau mới khẽ nhếch môi, "Nhát gan."
——
Đêm nay là giao thừa, buổi tối có rất nhiều người tụ tập trên đỉnh núi, bọn họ dựng lều, đốt lửa trại ở đây, dự định buổi tối ở lại xem pháo hoa.
Ý nghĩa của đêm giao thừa có lẽ là được cùng bạn bè đón năm mới, đã nhiều năm Ôn Túc An không đón giao thừa cùng nhiều người như vậy, cô nghĩ mình có lẽ thật may mắn, năm mới đã đến rồi, hy vọng mọi việc sẽ tốt đẹp hơn.
Sau bữa tối, mọi người ngồi quây quần bên đống lửa, trước khi chào đón năm mới, họ ca hát, nhảy múa, uống rượu và chơi trò chơi.
"Đến lượt A Tứ rồi! Để tôi hỏi, để tôi hỏi!"
Chơi một lúc cuối cùng cũng đến lượt Lâm Tứ, Lương Hạnh lúc này đã ngà ngà say, nhao nhao hỏi Lâm Tứ.
"Thật lòng hay mạo hiểm?"
"Thật lòng"
"Thật lòng à? Vậy, lần cuối cùng anh "làm" là khi nào?"
Câu hỏi này vừa được đặt ra, bầu không khí lập tức bùng nổ, bởi vì thường thì chỉ có Lâm Tứ dám chơi khăm bọn họ, giờ lại có dịp trả thù.
Bầu không khí đêm giao thừa làm cho mọi người có thêm can đảm dồn ép Lâm Tứ.
Một đám người nhao nhao khẩn trương, chỉ có Ôn Túc An yên lặng uống rượu, không nói lời nào.
Lâm Tứ ngồi đối diện Ôn Túc An, có thể quan sát rõ ràng vẻ mặt cô, tuy rằng Ôn Túc An lúc này cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng động tác quấn khăn quàng đã tố cáo cảm xúc thật của cô.
Chờ mọi người ầm ĩ đủ rồi, Lâm Tứ mới chậm rãi nói: "Lần cuối, để tôi nhớ lại nào..."
"Mau lên! Đừng hòng né tránh"
Ôn Túc An không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên ngước mắt lên, hai người nhìn nhau, lúc này Ôn Túc An cảm thấy ánh mắt Lâm Tứ nóng hơn cả lửa trại, quấn lấy cô, thiêu đốt cô.
Sau đó, trong sự yên tĩnh, giọng nói của Lâm Tứ lại vang lên: "Đêm Giáng Sinh."
Một giây sau, đám đông lại bùng nổ.
"Mẹ kiếp, anh lén lén lút lút đi ra ngoài tìm phụ nữ."
"Hèn chi đêm Giáng Sinh không thấy anh về nhà."
"Lâm Tứ, anh có bạn gái từ khi nào, định bao giờ mang về giới thiệu cho chúng tôi?"
"Đúng, đúng, bạn gái của