Gió thoảng qua tai, cảnh vật hai bên đường lùi về phía sau, Ôn Túc An dựa sát vào Lâm Tứ, cùng anh rong ruổi qua các con phố trong một chiều mùa đông.
Lâm Tứ đưa mũ bảo hiểm cho Ôn Túc An còn anh đội mũ lưỡi trai đen, gió thổi tung vạt áo nhưng anh không cảm thấy lạnh vì hơi ấm từ cơ thể Ôn Túc An truyền đến qua tấm lưng rộng của anh.
Xe dừng đèn đỏ, Lâm Tứ một chân đạp xuống đất, quay đầu hỏi Ôn Túc An: "Có lạnh không?"
Ôn Túc An thu tay vào trong ống tay áo, "Không lạnh."
Lâm Tứ cụp mắt xuống, thấy nửa bàn tay còn lộ ra ngoài, không chút nghĩ ngợi liền nắm lấy, Ôn Túc An sửng sốt, không kịp rút tay về.
"Tay đã đông thành khối băng còn nói không lạnh." Lâm Tứ rất tự nhiên dùng bàn tay to bọc lấy tay Ôn Túc An, ủ ấm trong lòng bàn tay anh.
Đèn xanh, Lâm Tứ nhét tay Ôn Túc An vào áo khoác của mình, "Cho vào túi để giữ ấm."
Nói xong xe chạy nhanh trên đường, Ôn Túc An vội vàng ôm eo Lâm Tứ, không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy Lâm Tứ hình như đang cười.
Cũng giống như đêm đó, Lâm Tứ chở cô dọc bờ sông, từ tây sang đông, từ phía nam qua phía bắc của thành phố, đến chỗ vắng xe, Lâm Tứ sẽ tăng tốc, tim Ôn Túc An đập thình thịch, cũng theo bản năng ôm chặt eo Lâm Tứ.
Đi một vòng thì trời cũng đã tối, Lâm Tứ hỏi Ôn Túc An muốn ăn gì, Ôn Túc An nhìn xung quanh rồi chỉ vào cửa hàng tiện lợi 24 giờ gần đó.
Lâm Tứ nhướng mày, không nói gì, dắt Ôn Túc An đi vào cửa hàng tiện lợi.
Ôn Túc An thật ra cũng không đói lắm, cũng không có gì đặc biệt muốn ăn, cuối cùng gọi một phần Oden.
Lâm Tứ từ kệ phía sau đi lên, trên tay cầm hai chai nước trái cây.
"Uống không?" Lâm Tứ lắc lắc chai nước ép trong tay.
Ôn Túc An liếc mắt, bĩu môi, "Tôi muốn uống rượu."
Lông mày Lâm Tứ khẽ nhúc nhích, giọng điệu trêu chọc: "Còn chưa tối mà." Anh cúi người chống tay lên mép bàn, "Con sâu rượu"
Ôn Túc An không để ý đến lời trêu ghẹo của anh, rút một chai nước ép vị nho từ trong tay anh ra, "Tôi uống cái này."
Lâm Tứ thanh toán tiền, đi theo Ôn Túc An ngồi bên cửa sổ.
Ôn Túc An thấy anh chỉ uống nước trái cây liền hỏi: "Anh không ăn sao?"
"Tôi không đói."
Ôn Túc An cúi đầu nhìn ly Oden, thầm nghĩ mình cũng không đói, gọi nhiều như vậy thật uổng phí.
Cả hai nhìn dòng người bên ngoài qua những ô cửa sổ lớn kiểu Pháp, một chú cún con thoát khỏi sợi dây và trốn khỏi người chủ, vui vẻ chạy về phía trước, cậu bé giao đồ ăn trong bộ quần áo màu vàng vội vã chạy ra từ nhà hàng bên cạnh, cuộc sống vội vã không dừng lại.
Bọn họ cứ như vậy ngồi cạnh nhau, Ôn Túc An ăn Oden, Lâm Tứ uống nước trái cây, nhìn đám người và cảnh vật ngoài cửa sổ, hai người không nói lời nào.
Không biết qua bao lâu, Ôn Túc An đánh vỡ trầm mặc: "Anh không có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?"
Lâm Tứ uống hết một nửa chai nước trái cây, anh đặt lên bàn, dựa vào một góc, úp tay vào nắp chai xoay xoay.
"Tôi hỏi thì em sẽ nói sao?"
Ôn Túc An li3m môi, húp một chút canh, "Anh hỏi đi, biết đâu tôi sẽ nói."
"..."
Ấu trĩ, Lâm Tứ nghĩ.
Nhưng anh hợp tác với Ôn Túc An, hỏi cô chuyện gì đã xảy ra.
"Vậy anh phải hứa không được nói cho người khác biết."
"Được, tôi hứa."
Ôn Túc An đang muốn tìm người tâm sự, Lâm Tứ với cô không có quá nhiều mâu thuẫn về lợi ích nên có thể yên tâm trải lòng với anh, nhưng sự việc quá phức tạp, cô không biết bắt đầu từ đâu.
Ôn Túc An khi còn bé có một gia đình rất hạnh phúc, quan hệ của cha mẹ rất hòa thuận, khi đó cô cũng rất thích Ôn Chi Bình.
Vào kỳ nghỉ hè năm cô tám tuổi, mẹ đưa cô về quê thăm ông bà.
Cô vẫn nhớ mùa hè đó rất nóng, tiếng ve kêu rất to, những con én bay thấp, những con chuồn chuồn đậu thành hàng trên mặt đất, lúc đó cô còn bắt mấy con chuồn chuồn để chơi.
Ôn Túc An về nhà đưa con chuồn chuồn bắt được cho mẹ xem, mẹ cô liền bảo thả cho nó bay đi.
Mẹ vừa nói xong, bên tai cô vang lên một tiếng động lớn, sau đó cả căn nhà rung chuyển.
Cô không thể đứng vững, trực tiếp ngã xuống đất.
Sau đó, mẹ xuất hiện trong tầm mắt của cô với vẻ mặt hoảng hốt.
Bà chạy về phía cô, ôm cô vào lòng trước khi chiếc đèn chùm rơi xuống trên người bà.
"Không còn nhiều ký ức.
Khi tôi tỉnh lại, xung quanh tối đen như mực.
Cả người tôi nặng trĩu đến mức không thể di chuyển.
Vì vậy, tôi mò mẫm trong bóng tối, sau đó tôi cảm thấy áp lực đè trên đỉnh đầu.
Ai đó đang đè lên khuôn mặt tôi, tôi mơ hồ cảm giác được đó chính là mẹ tôi."
"Tôi bắt đầu gọi bà nhưng bà ấy không hề trả lời.
Tôi làm theo trên tivi, đưa tay mò mẫm khuôn mặt bà, để tay dưới mũi bà, giật mình nhận ra bà đã không còn hơi thở."
Khi đó, cô cùng mẹ mình kẹt ở dưới đống đổ nát suốt hai ngày, khi được lính cứu hỏa cứu ra, cô ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy tấm lưng nát bấy của mẹ cô.
Hình ảnh đó trở thành bóng đen ám ảnh Ôn Túc An cả đời.
Nói đến đây, Ôn Túc An nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc hồi lâu, mãi cho đến khi nhiệt độ từ đỉnh đầu truyền xuống, tóc của cô bị người đối diện xoa xoa.
Ôn Túc An khẽ mỉm cười, cúi đầu gắp một miếng bông cải, cắn một miếng, vừa ăn vừa nói: "Trong trận động đất đó, mẹ tôi, bà ngoại, ông ngoại và các chú các dì đều chết, cả nhà đều chết, chỉ còn mình tôi sống sót.
Tôi được bộ đội bố trí ở trong lều, có một chị ở cùng để chăm sóc tôi, đợi ba