"Vợ ơi! Anh sắp về rồi!"
Trong điện thoại vang lên giọng nói của Cừ Tiểu Chiêu.
Ôn Túc An lên tiếng: "Khi nào về?"
Cừ Tiểu Chiêu nói: "Bây giờ tôi đang ở sân bay, chiều mai cậu đến đón tôi nhé?"
Cửa quán bar bị mở ra, chuông gió trên cửa khẽ leng keng, Ôn Túc An bước sang một bên, vẫy tay với những khách hàng mà cô quen biết, "Bà chủ, tạm biệt"
"Được, tạm biệt." Ôn Túc An vẫy tay với bọn họ, tiết trời đầu thu có chút se lạnh, Ôn Túc An khẽ rụt vai, sau đó tiếp tục cuộc điện thoại: "Nhanh gửi số chuyến bay qua, mai tôi có thời gian sẽ đi đón cậu."
"Được"
Cừ Tiểu Chiêu nghe thấy thanh âm xung quanh, lại hỏi: "Cậu còn ở trong quán sao?"
"Ừ"
"Còn bao lâu nữa mới xong? Buổi tối đi về không an toàn đâu." Cừ Tiểu Chiêu có chút lo lắng.
Ôn Túc An cười cười, vén tóc ra sau tai, "Gần đây khách hàng ngày càng nhiều, không thể đóng cửa đúng giờ được."
"Xinh đẹp đúng là tốt, giờ cậu đã trở thành nhân vật nổi tiếng trên mạng rồi đấy."
Ôn Túc An mở quán cách đây 3 năm, do quán nằm ở cuối con hẻm nên thời điểm đó rất ít khách biết đến.
Ôn Túc An phải mất 3 năm mới có thể từ từ tạo ra chút lợi nhuận.
Ba tháng trước, cô vô tình bị chụp lén một tấm ảnh mặc một bộ sườn xám cách tân dựa vào cửa quán bar hút thuốc, tấm ảnh sau đó được lan truyền trên mạng, nhờ vậy, cô bất ngờ trở nên nổi tiếng và được ca ngợi là "chủ quán bar xinh đẹp nhất." Kể từ đó, khách đến quán bar của cô ngày càng đông, trong vòng vài tháng doanh thu tăng chóng mặt.
Cô đương nhiên vui vì quán bar kinh doanh thuận lợi, nhưng việc này cũng mang đến phiền phức cho cô khi ngày càng có nhiều người đến quán bar chỉ để làm quen với cô.
Để tránh bị quấy rầy, Ôn Túc An có khi cả tuần không đến quán.
"Hy vọng sẽ giảm nhiệt từ từ, mỗi ngày đều có rất nhiều người kéo tới ủng hộ, sức tôi chịu không nổi." Chỉ có trước mặt người quen, Ôn Túc An mới có thể nói nhiều hơn vài câu.
Cô và Cừ Tiểu Chiêu là bạn thân, không có gì cố kỵ.
"Bây giờ cậu tan việc muộn như vậy, nhớ chú ý an toàn, tốt nhất nên để Cố Chính đến đón, mặc dù an ninh khu đó tốt, nhưng buổi tối vẫn có rất nhiều rủi ro." Cừ Tiểu Chiêu nhắc nhở.
Nụ cười trên mặt Ôn Túc An nhạt đi, nói: "Ừm, tôi biết."
"Nhân tiện, hôm qua không phải lễ kỷ niệm của hai người sao? Tình hình thế nào rồi?"
Nói tới đây, Ôn Túc An chợt im lặng, Cừ Tiểu Chiêu cảnh giác hỏi: "Hai người đang mâu thuẫn sao? Cãi nhau à?"
"Không có." Ôn Túc An khoanh tay ngẩng đầu nhìn sắc trời đen kịt, "Gần đây anh ấy rất bận rộn, tận khi trời sáng mới trở về."
Cừ Tiểu Chiêu cười: "Công việc gì bận rộn đến mức không rảnh đi chúc mừng ngày kỷ niệm yêu nhau? An An, tôi nói cho cậu biết, đừng sống quá lý trí.
Phụ nữ càng lý trí thì đàn ông càng tự phụ, cuối cùng chính mình chịu ấm ức."
Ôn Túc An mặt không hề cảm xúc giật giật khóe miệng, thản nhiên nói: "Tôi có thể yêu cầu anh ấy việc gì, hiện tại anh ấy cố gắng làm việc cũng chỉ vì tương lai của cả hai, tôi làm sao có thể đòi hỏi ngang ngược vô lý?"
"Nói là như vậy, nhưng mà....!Quên đi, dù sao cậu biết chính mình muốn gì là được." Cừ Tiểu Chiêu nói, "Vậy hai người định khi nào thì kết hôn?"
Kết hôn
Lời này thật sự làm Ôn Túc An sửng sốt.
Cô nhớ mấy năm trước cô đã từng đề cập đến việc kết hôn với Cố Chính, khi đó Cố Chính nói hiện tại tài chính không tốt, sợ cô chịu thiệt thòi nên muốn kéo dài thêm vài năm để có thể cho Ôn Túc An một mái ấm trọn vẹn.
Ôn Túc An biết Cố Chính vất vả nên mấy năm nay cũng không oán trách, để giảm bớt gánh nặng cho Cố Chính, cô dùng tiền cha mình cho để thuê một cửa hàng, mở một quán bar để trang trải sinh hoạt phí.
Trong nháy mắt, đã nhiều năm trôi qua, bọn họ tựa hồ không còn nhắc tới hai chữ kết hôn.
Ôn Túc An không muốn Cừ Tiểu Chiêu hiểu lầm Cố Chính nên nói: "Cũng nhanh thôi, dù sao anh ấy nói là đã có kế hoạch rồi."
"Được, vậy cho tôi đặt chỗ làm phù dâu."
"Không cần đặt trước, vị trí phù dâu nhất định để cho cậu."
——
Lâm Tứ trở về chỗ ngồi, La Tử Huy và Lương Hạnh đứng từ xa chứng kiến toàn bộ quá trình vội vàng chạy tới.
"Tình huống như thế nào? Ngay cả anh cũng phải chịu thất bại?!"
"A Tứ, anh thật sự càng lớn càng mất đi sức quyến rũ sao? Không thể nào!"
Lâm Tứ mặt không chút cảm xúc đẩy hai người ra, dựa lưng vào sô pha, "Cô ấy có bạn trai rồi."
La Tử Huy và Lương Hạnh sửng sốt một chút, sau đó thở dài: "Mẹ kiếp, mỹ nữ dạo này rất được săn đón đó, thật đáng tiếc."
La Tử Huy trợn tròn mắt, ranh mãnh nói: "Anh, có bạn trai thì sao, còn chưa kết hôn, anh còn có cơ hội..."
Ầm một tiếng, Lâm Tứ giơ chân đá vào mông La Tử Huy không thương tiếc, may mà được Lương Hạnh đỡ lấy.
Lâm Tứ nhướng mắt, tràn đầy không kiên nhẫn, "Cậu bị bệnh sao?"
Lương Hạnh cũng gõ đầu La Tử Huy, "Huy Tử, anh có bệnh sao? Anh Lâm của chúng ta muốn dạng phụ nữ nào mà không được, làm gì thấp kém đến mức đi làm người thứ ba?"
La Tử Huy uống hơi nhiều, nhận ra trò đùa hơi quá nên vội xin lỗi Lâm Tứ.
Cô gái nhỏ tóc đen mặc váy ống quan sát động tĩnh của bọn họ, yên lặng đến gần Lâm Tứ nói: "Tôi nghe bạn bè nói bà chủ Ôn sống cùng bạn trai của cô ấy đã nhiều năm, quan hệ rất tốt, nhân viên của quán lần trước nói rằng họ có thể sẽ sớm kết hôn."
Lâm Tứ ngoảnh mặt làm ngơ, cầm ly rượu lên hớp một ngụm.
Cô gái này tên là Kỳ Kỳ, bạn cùng phòng của cô là bạn gái của La Tử Huy, hôm nay cô ta được bạn cùng phòng kéo đến chơi, vừa nhìn thấy Lâm Tứ đã cảm thấy yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên nên tìm mọi cách để thu hút sự chú ý của Lâm Tứ, nhưng Lâm Tứ lại thẳng thừng không để mắt đến.
"Anh Lâm," Kỳ Kỳ khẽ gọi Lâm Tứ, nhẹ giọng an ủi, "Anh là người tốt, nhất định sẽ gặp được cô gái tốt hơn."
Nghe vậy, Lâm Tứ rốt cục phản ứng lại, nhếch môi cười một tiếng, quay đầu hỏi: "Phải không?"
Kỳ Kỳ ngây người nhìn anh, một lúc sau mới gật đầu.
Lâm Tứ nói: "Cô quen tôi được bao lâu mà biết được tôi là người tốt?"
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Kỳ Kỳ không khỏi đỏ mặt, vội vàng tránh đi tầm mắt của anh, lắp bắp nói: "Chính là, chính là dựa vào cảm giác cho biết anh không phải người xấu."
Ánh mắt Lâm Tứ lơ đãng, một lúc sau mới ngoảnh mặt đi, lấy bao thuốc lá từ trong túi quần ra, lắc một điếu.
Anh cúi đầu cắn đầu lọc, trong miệng mơ hồ phát ra giọng nói trầm ấm, "Cảm giác của cô xem chừng không đúng lắm."
Nói xong, Lâm Tứ đứng dậy bước ra khỏi quán.
Có người hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
"Hút thuốc"
...
Chuông gió trên cửa lại vang lên, Ôn Túc An còn chưa kịp vặn mạnh tay nắm cửa thì cửa đột nhiên bị kéo ra.
Gió ngoài trời thổi vào lập tức xen lẫn mùi hương thanh mát khiến thân thể Lâm Tứ có chút choáng váng.
Hai người sửng sốt nửa giây, Lâm Tứ trước tiên giữ cửa tránh ra nửa bước, Ôn Túc An khẽ gật đầu, cảm ơn.
Đi ngang qua, không nói thêm lời nào
Người trưởng thành luôn sống bằng lý trí, không ai bám chặt đối phương chỉ sau một lần gặp mặt, Lâm Tứ không phải loại người như vậy, Ôn Túc An cũng không để bụng chuyện này.
Vì vậy, hai người trở thành hai người lạ, giống như một loại ăn