Ôn Túc An nằm ở trên giường ôm chăn, mở to hai mắt nhìn trần nhà, không có cảm giác buồn ngủ.
Nghĩ đến trong phòng khách còn có người khác phái, cô trằn trọc không ngủ được, trong lòng băn khoăn không biết có nên gọi Lâm Tứ vào ngủ chung hay không, nhưng vào rồi lại phải [email protected] tình nữa sao, thôi bỏ đi, cô không còn chút sức lực nào đâu.
Nhưng không gọi vào thì có vẻ hơi vô tâm, sofa nhỏ như vậy, anh nằm chắc rất khó chịu, vả lại cô còn cảm thấy mình như vậy có hơi giả tạo, làm thì cũng làm rồi.
Được rồi
Ôn Túc An lật người xuống giường, cùng lúc đó trong phòng khách truyền đến tiếng động lớn, hình như có vật gì rơi xuống đất, Ôn Túc An vội vàng chạy ra xem.
Đèn trong phòng khách được bật sáng, Ôn Túc An nhìn thấy Lâm Tứ cong chân ngồi dưới đất, một tay còn đang xoa bóp vai, bởi vì ánh sáng đột ngột nên nheo mắt nhìn sang, ánh mắt tràn đầy bất bình, khiến Ôn Túc An có chút áy náy.
"Anh không sao chứ?"
Lâm Tứ cao lớn, xoay người trên ghế sofa là có thể ngã xuống, anh nhặt chăn rơi trên mặt đất, không mặn không nhạt nói một câu: "Ngã cũng không chết được."
"..."
Ôn Túc An gãi đầu.
Một lúc sau, cuối cùng hạ giọng: "Hay là anh vào phòng ngủ đi."
Lâm Tứ ngước mắt lên.
Ôn Túc An lập tức giải thích: "Giường của tôi dài 1m80, anh nằm sẽ vừa vặn hơn"
Nghe câu này, khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Tứ thay đổi rõ rệt, anh nhướng mày, "Nếu em đã nói vậy thì tôi đành đồng ý."
Nói xong, anh quen thuộc bước vào phòng ngủ của Ôn Túc An.
Ôn Túc An: "..."
Tự nhiên cô cảm thấy mình bị chơi khăm rồi.
——
Nói thật, tuy hai người đã có tiếp xúc da thịt nhưng rất ít khi cùng nhau ngủ trên giường như thế này, thỉnh thoảng sau khi kết thúc thì cũng mệt mà ngủ thiếp đi cùng nhau.
Nhưng hôm nay...
Ôn Túc An hắng giọng một cái, trong bóng tối nói: "Ừm, đêm nay chúng ta chỉ là đơn thuần đi ngủ thôi nhé, loại tâm tình kia, hôm nay coi như hết hạn ngạch rồi."
"Em đang nghĩ cái gì vậy?" Lâm Tứ cười tủm tỉm, "Tôi ôm cái bụng đói cày cấy cả đêm, dù bây giờ em muốn tôi cũng không có tinh lực để làm."
"Trừ phi chính em động thủ."
Ôn Túc An ngó lơ câu nói cuối cùng của anh, trong lòng chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.
Đây là lần đầu tiên hai người nằm trên giường một cách đàng hoàng, chiếc giường rộng 1m80 thậm chí còn đủ chỗ cho một người nằm ở giữa.
Ôn Túc An cũng không dám lộn xộn, cô sợ không cẩn thận chọc phải Lâm Tứ, dù sao đàn ông rất dễ bị t*ng trùng lên não.
"Ngủ không được à?" Lâm Tứ đột nhiên nói.
Ôn Túc An mở mắt ra, "Anh cũng đâu có ngủ."
Lâm Tứ động đậy, giơ một tay gối lên sau đầu: "Tôi muốn thu hồi lời nói vừa rồi, đột nhiên lúc này lại cảm thấy mình tràn đầy tinh lực..."
"..." Ôn Túc An cự tuyệt, "Không cần! Thắt lưng tôi vẫn còn dấu tay anh đây này."
Lâm Tứ cười lớn, làm bộ muốn sờ eo Ôn Túc An, lại bị cô tát một cái vào mu bàn tay.
"Ôn Túc An, em thật là bạo lực."
"Tôi còn có thể đá vào đũng [email protected] anh đó, anh muốn thử không?"
"Ừ, vậy người thiệt thòi sẽ là em."
"..."
Ôn Túc An thực sự mệt mỏi, không muốn tiếp tục lôi Lâm Tứ vào chủ đề nhạy cảm như vậy.
Nhìn lại những ngày qua, cuộc sống của cô thật sự quá mệt mỏi, thậm chí có lúc cô cảm thấy mình đang sống trong sự tra tấn, dù sao trên thế giới này đã không còn người nào hay chuyện gì để cô phải bận tâm nữa.
Khi cô đang bối rối, Lâm Tứ lại từ trên trời rơi xuống, không hỏi cô bất kỳ vấn đề gì liền đưa cô đi đua xe để phóng thích bản thân, cùng cô ăn Oden đầy bột ngọt, vừa gặm thịt xiên cay vừa nghe cô lải nhải khóc mắng ba cô.
Ôn Túc An cảm thấy tâm tình bỗng tốt hơn một chút.
"Lâm Tứ, cám ơn anh."
"Chuyện gì?"
Ôn Túc An nghiêng người, trong bóng tối cô không nhìn rõ vị trí của Lâm Tứ, chỉ có thể cảm nhận được khoảng cách của anh qua hơi thở.
"Cảm ơn vì đã ở bên tôi cả ngày hôm nay."
Lâm Tứ trầm mặc hai ba giây, mới nói: "Không có gì, em vui vẻ là được."
Ôn Túc An giật mình.
Hai người không bao giờ nhắc lại đề tài yêu đương nghiêm túc nữa, mà Lâm Tứ hình như cũng không cố chấp bắt cô đưa ra đáp án.
Thực ra cả hai đều hiểu, điều Ôn Túc An muốn bây giờ không phải là tình yêu.
Cô không muốn yêu, cho nên Lâm Tứ cũng không ép cô.
Cô muốn có người bầu bạn, Lâm Tứ liền ở bên cạnh cô.
Nhưng bản thân Ôn Túc An cũng sợ hãi, cô không biết mình có thể cho Lâm Tứ cái gì, thời gian trôi đi, mối quan hệ này sẽ trở nên không còn thuần túy là fwb nữa.
Mười hai giờ đêm, đã bước qua ngày mới, điện thoại Ôn Túc An ở đầu giường đổ chuông, cô mở Wechat.
Là tin nhắn thoại của Cừ Tiểu Chiêu.
"Chúc mừng sinh nhật bé An An! Chúc mỹ nữ Ôn Túc An của chúng ta ngày càng xinh đẹp, giàu có và quyến rũ hơn.
Mong Ôn Túc An có thể sớm thực hiện ước mơ được đại gia nuôi nấng."
Trong bóng đêm yên tĩnh, Ôn Túc An áp điện thoại lên tai nhưng Lâm Tứ vẫn nghe rõ nội dung.
"Hôm nay là sinh nhật của em?"
Ôn Túc An vừa trả lời tin nhắn vừa nói: "Ừm, đã qua không giờ rồi."
"Sao không nói với tôi?"
"Sao tôi phải nói cho anh?" Ôn Túc An theo bản năng phản ứng lại, sau đó đột nhiên hoàn hồn, cười nói: "Không có gì, chỉ là sinh nhật thôi, không cần phải mất công anh."
Ôn Túc An lại hỏi: "Mà này, sinh nhật của anh là ngày nào?"
"Mười hai ngày sau sinh nhật của em."
Ôn Túc An đột nhiên nói: "Sinh nhật của anh vào lễ tình nhân à? Thật lãng mạn."
Lâm Tứ nhếch khóe môi, "Lãng mạn sao?"
Ôn Túc An cho rằng sinh vào ngày lễ tình nhân là rất lãng mạn.
Cô lật người, nằm sấp lên giường, tay vỗ vỗ Lâm Tứ trong bóng tối, "Anh có tổ chức sinh nhật không?"
"Không có."
"Thôi nào, tôi thích tổ chức sinh nhật cho người khác lắm."
Lâm Tứ cười: "Không phải hôm nay là sinh nhật em sao?"
"Tôi không thích tổ chức sinh nhật của mình, nhưng tôi thích làm sinh nhật cho người khác.
Mà sinh nhật của anh vừa vặn là lễ tình nhân, tôi sẽ gọi điện thoại cho Tiểu Chiêu, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ăn mừng."
Lâm Tứ quay người từ trong bóng tối, ánh trăng vừa vặn rơi vào anh, Ôn Túc An nhìn thấy nụ cười mang theo thâm ý.
"Em muốn tổ chức sinh nhật cho tôi, hay là muốn cùng tôi trải qua lễ tình nhân?"
Ôn Túc An khéo léo đáp: "Làm chung đi, anh được nhiều bạn bè yêu mến như vậy, coi như mọi người cùng ăn mừng với anh."
"Ngừng lại" Lâm Tứ hừ nhẹ một tiếng, "Đúng là không có lương tâm."
"Tôi không phải..."
"Ôn Túc An."
"Gì?"
"Gia đình và bạn bè thường gọi em là An An sao?"
Chủ đề của Lâm Tứ thay đổi nhanh chóng, Ôn Túc An suy nghĩ một chút mới nói: "An An, hoặc Tiểu An."
Lâm Tứ ngẫm nghĩ một hồi, mới lẩm bẩm hai chữ: "Ôn Ôn."
"Cái gì?"
Lâm Tứ nói: "Vậy từ nay tôi gọi em là Ôn Ôn, được không?"
Ôn Túc An sửng sốt.
Ôn Túc An trước đây không nghĩ nhiều về tên gọi, người ta gọi thế nào cô cũng đáp, nhưng đây là lần đầu tiên có người gọi cô là Ôn Ôn.
Ôn Túc An không khỏi có chút xấu hổ, đại khái là do Lâm Tứ cố ý kéo dài hai chữ này để tỏ ra dịu dàng tình cảm, giống như lần đầu gọi "cô Ôn" vậy, vừa giống như tán tỉnh mà lại không có ý mạo phạm.
Dù sao, tên này nghe cũng không tệ.
"Ờ, tùy anh." Ôn Túc An nằm xuống.
Dưới ánh trăng, Lâm Tứ vươn tay xoa mái tóc bù xù của cô, giọng điệu cười rất ôn nhu, "Ôn Ôn, sinh nhật vui vẻ."
Cảm giác xao động lạ lẫm, Ôn Túc An có chút động lòng.
——
Mấy ngày này Ôn Túc An thường ở cùng một chỗ với Lâm Tứ, nhưng cũng không hoàn toàn là làm chuyện đó, có đôi khi chỉ cùng xem TV nói chuyện phiếm, có đôi khi cũng sẽ cùng nhau đi câu lạc bộ đua xe.
Kỳ nghỉ Tết sắp kết thúc, những người lao động nhập cư ở Vụ Thành cũng lần lượt trở về thành phố, nơi này trở nên sôi động trở lại.
Ngày 14 tháng 2 là lễ tình nhân, cũng là sinh nhật của Lâm Tứ.
Lương Hạnh và Cừ Tiểu Chiêu đều thích náo nhiệt nên đã gọi thêm mấy người bạn tới, bày một cái bàn ở khoảng sân nhỏ bên ngoài