Ôn Túc An bị Lâm Tứ lôi về cửa hàng, không có cơ hội phản kháng.
"Tôi thật sự không muốn ăn..."
Cô còn chưa nói xong, Lâm Tứ đã ấn người cô xuống ghế, Lương Hạnh và La Tử Huy đã quen với việc hai người này đùa giỡn nên cũng không thèm nhìn sang.
Lâm Tứ chống tay vào ghế, vây lấy cô trong lòng mình.
Anh trầm giọng thì thào: "Hình như ngực của em nhỏ đi rồi."
Ôn Túc An hoảng hốt nhìn xuống ngực mình, "Có thật không?"
"Ừm, cảm giác không đầy đặn như trước, hình như là..." Lâm Tứ đưa tay miêu tả, "nhỏ hơn một chút."
Ôn Túc An nhíu mày.
Lâm Tứ vỗ vai cô an ủi: "Bổ sung thêm dinh dưỡng đi, một tuần sau tôi sẽ dùng tay đo lường lại cho em."
Ôn Túc An sửng sốt hai giây, rốt cục phản ứng lại.
"Anh nghĩ hay quá!"
Cô vòng tay kéo cổ anh xuống, thuận đà, đầu anh đập vào nơi m3m mại trên ngực cô.
Ôn Túc An hoảng hốt đẩy anh ra.
Ôn Túc An bị Lâm Tứ chọc tức đến đầu sắp nổ tung.
Anh còn bồi thêm một câu nhận xét lưu manh: "Ừm, vừa thơm vừa mềm"
"..."
Được lắm, tên khốn Lâm Tứ này...
Ôn Túc An nghiến răng nhìn sang, may mà Lương Hạnh và La Tử Huy đang quay lưng về phía họ chơi game nên không nhìn thấy gì.
Ôn Túc An nghiến răng, cài lại cúc áo sơ mi một cái, sau đó nói đi toilet, nhưng vừa đứng dậy, đột nhiên cô vươn tay nhéo mạnh vào eo Lâm Tứ rồi chạy mất, để mặc anh đứng đó r3n rỉ vì đau.
Lưu manh với cô sao, Ôn Túc An cũng không phải thục nữ.
——
Buổi chiều, Lâm Tứ đi chợ mua nguyên liệu, Ôn Túc An nhìn thấy Lâm Tứ đứng trước bếp xào rau thì hơi kinh ngạc.
Cô thật sự cho rằng tài nấu ăn của Lâm Tứ chỉ ở mức mì ăn liền.
"Đây gọi là chỉ biết nấu chút ít sao?"
"Trứng xào cà chua ai mà không biết làm."
Ôn Túc An bình thường cũng ở nhà nấu ăn, đã từng có một khoảng thời gian cô còn nhiệt tình học nấu nướng, lúc ấy xem rất nhiều video mỹ thực, cho nên nhìn thấy đ ĩa trứng xào cà chua có đầy đủ hương vị là cô biết Lâm Tứ đang khiêm tốn, người này vừa nhìn đã biết là người rất biết nấu ăn, có thể đem món ăn đơn giản nhất nấu ngon như vậy cũng phải cần nhiều kỹ năng.
Ôn Túc An nhìn một hồi, đột nhiên nói: "Lâm Tứ, anh có biết khi nấu ăn nhìn anh rất đẹp trai không?"
Lâm Tứ không ngẩng đầu, "Tôi khi ở trên giường nhìn đẹp trai hơn."
"..." Ôn Túc An nhịn không được muốn đánh anh một trận, "Hiện tại đàn ông biết nấu ăn không nhiều lắm, anh phải bảo trì thật tốt kỹ năng này, mai sau khi đi xem mắt sẽ là lợi thế."
Lâm Tứ cười nhạt, "Tại sao tôi phải hẹn hò xem mắt?" Anh ngước mắt nhìn Ôn Túc An, trong mắt ẩn chứa sự giễu cợt, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay với Ôn Túc An.
Ôn Túc An còn tưởng rằng anh có chuyện muốn nói, vì vậy cô cúi người, người đàn ông liền ghé vào bên tai cô cười nói: "Thấy không, tôi vừa ngoắc tay là vợ liền chạy đến rồi."
"..."
Quá vô liêm sỉ
Ôn Túc An đơn giản mặc kệ anh, xoay người rời đi.
Tôm hùm đất và cá nướng nhanh chóng được đưa tới, Lâm Tứ chỉ xào vài món ăn kèm, bốn người ngồi quây quần trong sân ăn tối.
Trong bữa ăn, La Tử Huy nói đùa rằng Ôn Túc An muốn làm việc trong cửa hàng vì ban ngày cô nhàm chán không có việc gì làm, nhưng bị Ôn Túc An phản bác: "Tôi nói khi nào."
Lâm Tứ đeo bao tay rồi bắt đầu bóc vỏ tôm, nói: "Đến đi, tôi trả lương cho em."
"Anh có thể trả cho tôi bao nhiêu?"
Lâm Tứ ngẩng đầu trầm tư một lát, nói: "Hay là cho em làm bà chủ luôn?"
"Ồ~"
"Này, A Tứ, tôi cũng muốn làm bà chủ"
Hai người kia huyên náo ầm ĩ.
Ôn Túc An không thèm để ý, thản nhiên nói: "Tôi cũng có cửa tiệm của chính mình, cần gì phải đến đây làm bà chủ?"
"Ồ?"
"So doanh thu, xem ai nhiều hơn."
"..."
Quả thật tiệm xăm của anh không bằng quán bar của Ôn Túc An, Lâm Tứ bỏ tôm hùm đã bóc vỏ vào bát Ôn Túc An, nhận thua.
Một lúc sau, Lâm Tứ nói: "Chán thì cứ đến đây chơi, muốn học xăm mình thì tôi dạy em, không muốn học thì nằm đó chơi game."
Ôn Túc An lắc đầu, "Tôi cũng không thích chơi game."
Lâm Tứ liếc nhìn cô, dừng một chút, chỉ vào trong phòng, "Vậy đến giúp tôi quét dọn phòng, cảm ơn dì Hai."
"Ha ha ha ha ha ha ha!"
Cả đám cười như điên.
Lâm Tứ cũng cười, thấy Ôn Túc An sắc mặt nặng nề liền bóc một con tôm hùm khác đưa đến bên miệng cô, nghiêm chỉnh dỗ dành: "Đừng lo, Ôn Túc An, em tuyệt đối là người dọn vệ sinh đẹp nhất thế giới."
"..."
"Này, đừng đi!"
"Giận rồi."
"A Tứ, anh làm gì vậy?"
"Đúng đó, làm gì vậy?"
"Nhìn đi, làm người ta chạy rồi."
Lâm Tứ nắm lấy tay Ôn Túc An kéo lại, cười đến thở không ra hơi, Ôn Túc An rất có sức, Lâm Tứ dứt khoát ôm ngang người cô, kết quả cô ngồi hẳn lên đùi anh.
"Ôi chao!" Hai người kia vội vàng che mắt lại, "Không phù hợp cho trẻ con."
Ôn Túc An vùng vẫy đứng dậy, "Đừng lộn xộn"
Lâm Tứ hơi dùng sức ôm cô vào lòng như một đứa trẻ, "Hai người họ đều nhắm mắt rồi, không nhìn thấy gì đâu."
"Đúng! Chúng ta không nhìn thấy gì hết!"
Lâm Tứ cúi người cầm đũa gắp một miếng cá nướng đưa vào miệng Ôn Túc An, điệu bộ hoàn toàn nghiêm túc.
"Nói đùa một chút thôi, em ăn thêm đi, ăn xong tôi đưa về."
Ôn Túc An bị Lâm Tứ giữ một tay không cử động được, đành phải làm theo, bị Lâm Tứ ép ăn thêm một lúc, Lâm Tứ rốt cuộc cũng tha cho cô.
"Hai người ăn cơm đi, tôi đưa cô ấy đến quán." Lâm Tứ nhặt chiếc áo khoác trên ghế, đưa Ôn Túc An ra khỏi cửa.
Mùa này chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm khá lớn, ban ngày tuy nắng nóng nhưng ban đêm nhiệt độ vẫn khá thấp, Lâm Tứ tiện tay khoác áo lên vai Ôn Túc An.
Thật ra Ôn Túc An và Lâm Tứ đều không phải là người nhiều chuyện, khi ở cùng nhau, giao tiếp nhiều nhất đều ở trên giường, cho nên không có bầu không khí ồn ào của người xung quanh, bọn họ lập tức an tĩnh lại.
Lâm Tứ và Ôn Túc An sánh bước bên nhau, bóng hai người trải dài vô tận dưới ánh đèn đường.
Im lặng một lúc, Lâm Tứ lên tiếng trước: "Tôi nói thật đấy, nếu em buồn chán thì đến chỗ tôi."
Ôn Túc An buột miệng: "Đến chỗ anh làm gì, đến đó tìm người yêu sao?"
Lâm Tứ nhướng mày, chớp thời cơ, "Không phải là không thể."
Ôn Túc An trợn mắt không nói nên lời.
"Thật ra nếu em thực sự muốn tìm việc gì đó để làm thì thể tùy theo sở thích của mình.
Ví dụ như có người