"Anh giận rồi hả?"
"..."
"Thực sự tức giận rồi?"
"..."
"Em không có làm gì hết, chỉ dạy cậu ta chơi game thôi..."
"Ah."
Lâm Tứ đột nhiên dừng lại, Ôn Túc An không kịp tránh liền đụng phải lưng anh, đau đến bịt mũi.
Lâm Tứ quay người, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ là chơi game thôi? Vậy em còn muốn gì nữa, nghe cậu ta gọi "chị đẹp" một tiếng liền cười đến tít mắt?"
Ôn Túc An dỗ dành suốt từ khu nghỉ ngơi đến phòng chiếu mà Lâm Tứ vẫn nghiêm mặt, nói năng lạnh lùng khiến cô lập tức mất bình tĩnh.
"Người ta gọi em bằng "chị" vì nhỏ tuổi hơn em, chỉ là giao tiếp xã giao, anh lại biến nó thành chuyện quan trọng, anh phiền phức muốn chết."
Lâm Tứ tuy đang ghen nhưng thấy Ôn Túc An bắt đầu nổi giận thì cơn giận đột nhiên tan biến.
Anh không biết khi nào tính tình của mình lại trở nên tốt như vậy.
Lâm Tứ khẽ thở dài, đi tới kéo tay Ôn Túc An, Ôn Túc An xoay vai tránh đi, quay đầu đi chỗ khác.
“Được rồi.” Lâm Tứ nắm vai cô, bất đắc dĩ nói: “Anh còn chưa ghen xong mà em đã nổi giận rồi.”
“Không thích thì cứ bỏ mặc em đi.” Ôn Túc An dùng sức bóp cổ anh, “Anh không vui cái gì, em có làm cái gì quá đáng đâu, ngưọc lại mỗi ngày tiệm của anh có biết bao nhiêu em gái nhỏ đến xăm hình, em có bao giờ tỏ thái độ không?"
Từ khi ở bên nhau, Lâm Tứ và Ôn Túc An chưa từng cãi nhau, thực ra có đôi khi cũng giận dỗi nhưng là Ôn Túc An đơn phương kiếm chuyện, Lâm Tứ chỉ biết ôn tồn chiều chuộng cô, lần này cũng vậy.
Anh nghĩ rằng Ôn Túc An nếu làm trong ngành sale thì hẳn là sẽ rất thành công, kỹ năng "thao túng tâm lý" quá xuất sắc.
Lâm Tứ lúc này không dám nói gì nữa, cúi người đem cô ôm vào lòng, Ôn Túc An không giãy dụa nữa, cuối cùng chỉ có thể mềm nhũn trong vòng tay anh.
“Nhìn em kìa.” Lâm Tứ mím chặt đôi môi bĩu ra, thấp giọng cười, “Em làm trò gì anh cũng thích.”
Ôn Túc An nhướng mắt tỏ vẻ khinh thường.
Lâm Tứ biết cô đã nguôi giận rồi.
Ôn Túc An không phải là một cô gái khó dỗ dành, cô là người hiểu chuyện, có đôi khi không phải thực sự tức giận, cô chỉ là bày ra tính khí trẻ con để được làm nũng với Lâm Tứ, trong chốc lát lại trở nên vui vẻ.
Hai người càng ở bên nhau lại càng hoà hợp.
Tay vịn giữa hai người bị Lâm Tứ nhấc lên, Ôn Túc An nghiêng người nép vào trong lòng anh, trầm mặc một hồi mới nói: “Em không có làm quen với đàn ông lạ.”
Lâm Tứ cúi đầu.
Ôn Túc An ngẩng đầu lên, thừa dịp không có người chú ý, vội vàng hôn Lâm Tứ, "Để em hôn một cái nào."
Lâm Tứ nhướng mày cười.
Khi bầu không khí vừa thích hợp, một giọng nói vang lên, phá vỡ bầu không khí ngọt ngào—— "Chị, chị cũng xem bộ phim này à?"
“…” Ôn Túc An hoá đá.
Hai giây sau, cô quay đầu lại, nhìn thấy cậu sinh viên đại học mà cô vừa gặp khi đang chơi game.
Ngay sau đó, vòng tay ôm cô được thả ra, Lâm Tứ đứng thẳng dậy, mặt không chút cảm xúc quay người về chỗ ngồi.
"..."
Em trai gì chứ, mẹ kiếp, mất cả hứng!
Ôn Túc An nở nụ cười đắc ý, "Ừ, tôi đi cùng bạn trai."
Nói xong, cô vòng tay ôm lấy cánh tay Lâm Tứ.
Cậu sinh viên nói với Ôn Túc An: "Chị, bạn trai của chị soái quá."
Vừa rồi cậu ta muốn nói anh này nhìn như minh tinh, lại nói, từ đầu đến cuối ánh mắt đều dán chặt vào bạn gái, không hề chú ý đến xung quanh.
Nghe người cùng phái khen ngợi, Lâm Tứ sắc mặt tốt lên rất nhiều, Ôn Túc An cũng gật đầu, thừa thắng xông lên, "Đúng đúng, anh ấy siêu đẹp trai, thế nào, rất xứng đôi với chị đúng không?"
“Phải, phải, nam có tài và nữ có dung mạo xinh đẹp, trời sinh một đôi.”
Ôn Túc An bật cười, bọn trẻ bây giờ thật dẻo miệng.
Cô vỗ vỗ Lâm Tứ vẻ mặt đắc ý, "Nghe thấy chưa, cậu ta nói chúng ta là trời định nhân duyên."
Lâm Tứ cong môi, "Em nói rất hay."
Ánh đèn trong khán phòng tối mờ, logo rồng vàng nền xanh nhảy trên rèm, phim sắp bắt đầu, Ôn Túc An quay lại chọc vào cánh tay Lâm Tứ.
Lâm Tứ liếc xéo, "Hả?"
"Ôm."
Lâm Tứ vươn tay ôm Ôn Túc An, không biết đang muốn chứng minh cái gì, đột nhiên cúi đầu hôn Ôn Túc An, một nụ hôn phớt, nhưng lại khiến Ôn Túc An đỏ mặt.
"Có camera đó"
Lâm Tứ không quan tâm lắm, "Hôn một cái thì có làm sao."
"Có rất nhiều người xung quanh."
"Không có ai nhìn đâu."
"Em trai kia đang nhìn."
Lâm Tứ nhướng mi nhìn về phía ghế sau, cậu nhóc sinh viên vội ngoảnh mặt đi chỗ khác, nhưng hai bên tai đã hơi ửng đỏ.
Khá ngây thơ.
Lâm Tứ thầm nghĩ.
——
Hai giờ sau, bộ phim kết thúc, đèn trong khán phòng được bật lên, khán giả lần lượt rời đi.
Ôn Túc An còn đang cùng Lâm Tứ thảo luận nữ chính kết cục đã chết hay chưa thì một cái đầu chen vào.
Ôn Túc An và Lâm Tứ sửng sốt.
"Chị và anh, hai người có muốn ăn tối không?"
Em trai thật sự rất nhiệt tình, lại còn nở nụ cười, Ôn Túc An không biết nên từ chối như thế nào.
Cô cũng không muốn nói chuyện với cậu ta, nhưng cậu ta lại đang nở nụ cười thân thiện nhìn cô.
“Không ăn.” Trong lúc cô do dự, Lâm Tứ trực tiếp nói.
Em trai ngơ ngác nhìn Lâm Tứ, ngu ngơ gật đầu.
Lâm Tứ không muốn nói chuyện với cậu ta, ôm Ôn Túc An đang định rời đi thì em trai kia đột nhiên tiến lên một bước, suýt đụng phải Lâm Tứ.
"Cậu đang làm gì thế..."
"Anh ơi, anh có người bạn nào giống kiểu của anh không?"
Lâm Tứ sửng sốt, "Cái gì?"
Em trai chăm chú nhìn Lâm Tứ, mặt Lâm Tứ càng đen, trừng mắt nhìn cậu.
"Anh à, em rất thích kiểu người như anh, thật ghen tị với chị gái này."
"..."
"..."
Hai giây sau, Ôn Túc An phù phù một tiếng, che miệng cúi xuống.
Lâm Tứ hoàn toàn đen mặt.
——
Sau khi rời khỏi rạp chiếu phim Ôn Túc An vẫn còn cười khanh khách.
"Còn tưởng là tình địch của anh, không ngờ lại là đối tượng đánh ghen của em. Hahaha"
Lâm Tứ bị tiếng cười của cô làm cho khó chịu, liền véo mông Ôn Túc An trả đũa, Ôn Túc An ú ớ, tránh được tay anh.
Ôn Túc An lau khóe mắt, "A Tứ, anh thật lợi hại, nam nữ đều bị anh quyến rũ."
"Cười đủ chưa, có người nhòm ngó bạn trai của mình làm em vui vẻ vậy hả?" Lâm Tứ nhếch môi.
Ôn Túc An nói: "Nếu tình địch là nữ thì chắc chắn em
sẽ ghen lồ ng lộn rồi, nhưng nếu là một em trai mặt mũi khôi ngô, a, chuyện này..."
Ôn Túc An gần đây đang mê một bộ phim truyền hình trên đài, say mê câu chuyện hai nam chính yêu nhau say đắm. Lâm Tứ nghe thấy câu chuyện hai người đàn ông yêu nhau thì cảm thấy nổi da gà, nhưng ngược lại, Ôn Túc An lại rất phấn khích.
Kết quả bây giờ, cô phát cuồng vì có một cậu trai trẻ thích bạn trai của mình.
“Ôn Túc An, anh cảnh cáo em lần cuối, nếu còn nói bậy, hậu quả em tự gánh lấy.” Lâm Tứ hoàn toàn nghiêm túc.
Vừa dứt lời, Ôn Túc An nhất thời biến sắc, nhào tới ôm cánh tay Lâm Tứ, biến thành một con chim sẻ nhỏ.
"Em đói bụng, đi ăn cơm đi, hôm nay em lại thích A Tứ hơn một chút rồi."
Ôn Túc An mỗi lần đều nói câu này để dỗ người ta, Lâm Tứ nghe nhiều cũng không còn bị dụ dỗ nữa.
Ôn Túc An thấy anh không động, đảo mắt, cúi người khẽ gọi: "Anh trai, anh không khoẻ sao?"
Lâm Tứ quả nhiên liếc qua.
Nhưng lần này, thần thái anh có chút phức tạp.
"Tương lai đừng gọi anh như vậy nữa, nghe sợ lắm."
"..."
"Ha ha ha ha ha ha ha!"
——
Lâm Tứ đang định đưa Ôn Túc An đi ăn tối, vừa lên xe thì nhận một cuộc gọi từ số máy lạ.
Lâm Tứ nhấc máy nói vài câu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
"Chuyện gì vậy?"
"Kết quả điều tra của cảnh sát đã có rồi, chúng ta tới đó đi."
Đây là lần thứ hai Ôn Túc An đến đồn cảnh sát, lần đầu tiên là khi đám côn đồ đến quán bar gây rối, lúc đó cô cũng đi cùng Lâm Tứ.
Nói thật, đại đa số người không có việc gì đều không thích chạy tới đây, Ôn Túc An không nhịn được nắm lấy tay Lâm Tứ, Lâm Tứ liền xoay người ôm vai cô thật chặt.
Sau đó, Lâm Tứ vào nói chuyện với cảnh sát, những kẻ đánh anh lần trước đã bị bắt, sau khi thẩm vấn, bọn chúng khai có người ra lệnh, nhưng đối phương chỉ liên lạc với họ trên mạng mà chưa từng gặp trực tiếp. Cảnh sát kiểm tra IP, vẫn không thể xác nhận người dùng, chỉ là một tài khoản ảo.
Ôn Túc An vội vàng hỏi: "Vậy chiếc đồng hồ đó thì sao, tôi chắc chắn nó là của bạn trai cũ."
Cảnh sát nói: "Chúng tôi cũng có hỏi về chuyện này, họ nói nhặt được trên đường. Chúng tôi cũng hỏi Cố Chính, anh ấy ta nói từng vô tình làm mất đồng hồ."
Vốn tưởng rằng sau khi bắt được đám côn đồ kia, chân tướng sẽ bại lộ, nhưng cuối cùng lại không tìm được gì, cũng không có chứng cứ kết tội Cố Chính. Ôn Túc An không tin chuyện này không liên quan đến Cố Chính, nhưng cô đành bất lực.
"Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra người đứng sau, cảnh sát chắc chắn sẽ cho anh chị một lời giải thích, cũng sẽ liên lạc với anh chị ngay khi vụ án có tiến triển."
——
Trở về nhà với tâm trạng thất vọng, Ôn Túc An không thiết ăn tối nữa, chán nản không nói một lời.
Lâm Tứ đi theo Ôn Túc An vào phòng, thấy cô nằm trên giường mở to mắt nhìn trần nhà, liền bước tới cúi người hôn cô.
Ánh mắt cô chuyển động.
“Đừng ủ rũ như vậy, không phải họ đã nói sẽ tiếp tục điều tra sao.” Lâm Tứ trấn an.
“Em chắc chắn là hắn làm.” Ôn Túc An vừa buồn vừa giận, “Tên khốn đó, rõ ràng hắn ta làm sai, vậy mà còn dám quấy rầy cuộc sống của em."
Lâm Tứ nằm xuống bên cạnh Ôn Túc An, nâng đầu cô lên, cánh tay trái luồn qua, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Ôn Túc An tựa đầu vào trong ngực Lâm Tứ, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi anh."
"Tại sao lại xin lỗi anh?"
“Đều là tại em, nếu không phải em yêu đương với anh ta, nếu không phải em làm hắn kích động thì đã không xảy ra chuyện. A Tứ, em cảm thấy cuộc sống của mình như một mớ chỉ rối."
Lâm Tứ xoa đầu Ôn Túc An, vỗ vỗ lưng cô: "Em không sai, Ôn Túc An, em không hại anh, cũng không nên tự trách vì đã qua lại với anh ta. Mỗi người chúng ta, trong cuộc đời này sẽ gặp rất nhiều người, anh tin rằng hai người ngay từ đầu gặp nhau nhất định đã đối xử chân thành với nhau, nên không thể nói cuộc gặp gỡ này là sai lầm, chỉ có thể nói thời gian trôi qua, con người thay đổi nên tạo ra ngã rẽ, thế thôi."
"Như anh vậy, anh không phải một người lạc quan, nửa năm sống trong tù đã cho anh thời gian suy nghĩ về cuộc đời mình, anh muốn sau này ra tù sẽ sống tốt hơn. Vì vậy, anh hy vọng em không bị ảnh hưởng bởi những việc tiêu cực này, đừng xin lỗi anh. Anh không nghi ngờ lựa chọn của em, cũng không muốn em phủ nhận bản thân mình."
Lâm Tứ cúi đầu hôn đi giọt nước mắt trên khóe mắt Ôn Túc An, "Anh đã nói em phải yêu chính mình. Trong rất nhiều trường hợp, thay vì đi tìm ánh sáng, thà rằng chúng ta trở thành nguồn sáng của chính mình."