"Lại đây, ngồi đi, muốn uống cái gì?"
Lương Hạnh nhiệt tình mời Ôn Túc An ngồi, muốn pha trà nhưng bị cô từ chối.
"Không, tôi chỉ đến đây để nói lời cảm ơn, tôi có việc phải đi ngay."
Lâm Tứ đem tất cả đồ Ôn Túc An mang tới bỏ vào trong tủ lạnh, sau đó mang một chiếc ghế đẩu gỗ ngồi xuống cạnh Ôn Túc An, "Ngồi một lát đi, bên ngoài sắp mưa rồi."
Ôn Túc An nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này trời thật sự kéo mây đen, gió càng lúc càng lớn, nghĩ lại, cô cũng không từ chối nữa.
Lương Hạnh kéo người khách kia vào căn phòng phía sau, sảnh ngoài chìm trong yên tĩnh, mưa tạt vào kính cửa sổ, trở thành âm thanh duy nhất vang lên trong phòng.
Tiệm xăm của Lâm Tứ khác với những tiệm cô đã thấy trước đây.
Trang trí trong tiệm tương đối đơn giản, một số đồ trang trí mang phong cách cổ điển, nếu không phải tiệm xăm, có thể sẽ có người nghĩ đây là một cửa hàng đồ cổ.
Ôn Túc An quét mắt nhìn một vòng, sau đó đem chủ đề trở lại mục đích hôm nay tới đây, "Anh Lâm, từ khi chúng ta gặp nhau đến nay anh đã giúp tôi hai lần, thật sự rất cảm ơn anh.
Nếu anh có việc cần xin đừng ngại nói với tôi một tiếng."
Lâm Tứ uể oải ngồi trên ghế, tựa vào tủ sách phía sau, nghe vậy cười cười: "Tôi có gì cần nhờ một người phụ nữ?"
Anh móc bao thuốc lá ra, vừa định châm lửa thì dừng lại, Lâm Tứ nhướng mắt, giơ điếu thuốc trên tay lên, "Có phiền không?"
Ôn Túc An lắc đầu, "Anh cứ tự nhiên."
Kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, Lâm Tứ nhìn Ôn Túc An, không tiếp tục châm lửa, cũng không bỏ lại vào hộp thuốc, chỉ tùy ý nghịch điếu thuốc trong tay.
"Hai chữ cám ơn này cô đã nói nhiều lần rồi.
Cô không cần làm gì đâu, chỉ là lần trước cô đã nói, vậy lần sau tôi sẽ đến quán cô uống một chầu miễn phí."
Lương Hạnh vén rèm phía sau bước ra, chửi: "Chưa thấy ông nào sợ đau như vậy, xăm tới đâu là la hét tới đó."
"Mặc kệ, để cậu ta nghỉ ngơi một lát, lúc sau tôi tới làm cho." Lâm Tứ nói.
Lương Hạnh gật đầu, đi tới quầy bar nhỏ rót một cốc nước.
Lâm Tứ lại xoay người, nhìn Ôn Túc An, "Thế nào? Cô Ôn?"
Ôn Túc An sửng sốt.
Cô được rất nhiều người gọi là cô Ôn," nhưng không có ai gọi như Lâm Tứ, hai chữ này ra khỏi miệng anh, vừa có vẻ không nghiêm túc, giống như tán tỉnh, nhưng cũng không làm người ta phật ý.
Ôn Túc An lấy lại bình tĩnh, cười nói: "Được, lần sau đến liên hệ trước với tôi, tôi sẽ dành chỗ ngồi tốt nhất cho anh.
Nhân tiện, còn có tiền thuốc của anh..."
Lương Hạnh xua tay cắt ngang, "Này đối với A Tứ chỉ là một vết thương nhỏ, không cần..."
"Được"
Lâm Tứ lấy điện thoại di động ra, ấn ngón tay vài cái rồi nói: "Wechat, tôi không dùng Alipay nhiều lắm, kết bạn đi."
Lương Hạnh: "???"
Ôn Túc An sửng sốt nửa giây, sau đó cầm điện thoại lên, "Vậy thì quét mã QR đi."
Lương Hạnh: "Anh, sao anh có thể để một cô gái..."
Lâm Tứ nhướng mắt, Lương Hạnh ngừng nói.
Trong nửa giây nhìn nhau, Lương Hạnh đã hiểu ra, sau khi hiểu ra, anh ta cảm thấy người anh em của mình thật sự quá giảo hoạt.
Xác nhận bạn bè gửi đến, Lâm Tứ bấm vào ứng dụng, liền nhìn thấy tên Wechat và ảnh đại diện của Ôn Túc An.
Nói thật, Wechat của Ôn Túc An rất khác với cô, hình đại diện là một cô gái nhỏ buộc hai bím tóc đang khóc, nhìn thế nào cũng không phải phong cách của Ôn Túc An.
Ôn Túc An đợi hồi lâu cũng không thấy Lâm Tứ đồng ý kết bạn, quay sang thì thấy Lâm Tứ đang chăm chú nhìn avatar Wechat của mình.
Ôn Túc An có chút xấu hổ, vội vàng giải thích: "Đây là bạn thân của tôi cài đặt, trước đây tôi không dùng hình này."
"Cũng được mà" Lâm Tứ cười xác nhận kết bạn, ngẩng đầu cẩn thận quan sát Ôn Túc An, sau đó nói: "Cũng khá giống."
"Giống cái gì?"
"Cô bé khóc nhè đó."
"..."
Người này mắt mũi có vấn đề à.
Nếu không phải cô và Lâm Tứ còn chưa quen thân, Ôn Túc An chắc chắn đã ra tay đánh người.
Trận mưa đến nhanh đi cũng nhanh, Ôn Túc An không ở lại lâu, tạm biệt Lâm Tứ và Lương Hạnh rồi ra về.
Trên đường trở về quán bar, Ôn Túc An mới nhớ ra mình chưa hỏi Lâm Tứ tiền chữa bệnh hết bao nhiêu.
Cô suy nghĩ một chút, chuyển trước cho anh năm nghìn tệ.
Trong vòng vài giây, số tiền đã được hoàn trả đầy đủ.
【 Lâm Tứ 】: Đùa với cô thôi, không cần bồi thường đâu.
Ôn Túc An đang định nói gì đó thì tin nhắn tiếp theo truyền đến.
【 Lâm Tứ 】: Lần sau đi quán bar tôi sẽ nhắn tin báo cô biết trước.
Ôn Túc An cắn nhẹ miếng thịt trong khoang miệng, đáp: Được.
——
Ngày thứ tư, Cố Chính trở về.
Ba ngày đầu không liên lạc, sáng nay Cố Chính rốt cuộc không nhịn được gửi tin nhắn cho Ôn Túc An, xin lỗi cô.
Ôn Túc An lúc đó đang bận, chỉ liếc một cái rồi thôi, không trả lời.
Cho nên buổi tối Ôn Túc An về nhà, nhìn thấy Cố Chính, cô cũng không có nhiều kinh ngạc.
Thấy Ôn Túc An trở về, Cố Chính nhào lên ôm chặt lấy cô, "An An, anh xin lỗi, anh sai rồi, em đừng tức giận được không?"
Ôn Túc An buộc phải ngẩng đầu chịu đựng cái ôm của Cố Chính, cô buông thõng hai tay, không đáp lại lời xin lỗi của Cố Chính.
"Thật ra anh chỉ lo lắng cho em nên mới nói ra những lời khó nghe.
Hai ngày nay anh đi công tác, thương lượng chuyện làm ăn, mua cho em một sợi dây chuyền, em đừng giận, được không?"
Ôn Túc An rốt cuộc giơ tay, nhưng lại là đẩy anh ta ra.
Cố Chính sửng sốt lùi lại nửa bước, nghi ngờ nhìn Ôn Túc An.
Mấy ngày nay Ôn Túc An cũng đã hiểu ra rất nhiều chuyện, cô bắt đầu dò xét, hoài nghi mối quan hệ này, thậm chí bắt đầu lo lắng cho tương lai.
Ôn Túc An bình tĩnh nói: "Cố Chính, cuối tháng đừng để cha mẹ anh tới đây."
Cố Chính hoảng sợ, "Ý em là gì?"
"Em nghĩ giữa chúng ta còn rất nhiều vấn đề, tạm thời cần phải làm rõ trước khi bàn chuyện tương lai."
"An An, ý em là gì, em định chia tay với anh sao?" Cố Chính lại ôm Ôn Túc An, vừa khóc vừa cầu xin cô, "Đừng chia tay, An An, anh rất yêu em, anh không thể sống thiếu em.
Đúng rồi, anh sẽ thay đổi, anh sẽ thay đổi mà, anh sẽ không ngăn cản em mặc đẹp hay giao tiếp với bạn bè ngoài xã hội, em đừng chia tay với anh được không?"
Từ lúc ở cùng Cố Chính đến nay, Ôn Túc An rất ít khi thấy anh ta nhỏ giọng cầu xin cô như vậy, ở bên nhau nhiều năm, Cố Chính đã biết khuyết điểm của cô ở đâu, cho nên nhìn anh ta đánh vào lòng thương hại của mình, Ôn Túc An không thể nào hạ quyết tâm.
"Em không có ý đó, chỉ là muốn cùng anh nói chuyện cho rõ ràng."
Cố Chính buông Ôn Túc An ra, vui mừng hỏi: "Vậy không chia tay sao?"
Ôn Túc An thở dài, dừng lại hai giây, cô gật đầu.
Trong các mối quan hệ, Ôn Túc An luôn là người bị động, dễ bị cảm động nên cô thường mềm lòng trước Cố Chính, tin tưởng anh ta vô điều kiện.
Cố Chính xác định được điểm yếu của cô, cho nên mấy năm nay bọn họ cãi nhau lớn nhỏ như thế nào cũng chưa từng chia tay, chỉ cần Ôn Túc An còn tình cảm thì anh ta vẫn còn cơ hội.
——
Sau bữa tối, đồng nghiệp của Cố Chính đến mời anh ta ra ngoài, đều là bạn bè làm việc cùng nhau nhiều