Trên đường về, trong lòng Thời Noãn có chút phiền muộn.
Tuy Quý Hạo Xuyên nói rằng cô không hề có lỗi gì nhưng Thời Noãn vẫn cảm thấy áy náy.
Cho đến nay cô luôn nợ anh, dù cho có tặng quà cáp gì chăng nữa thì cũng không thể báo đáp hết.
Cả hai đều im lặng suốt chặng đường. Ngoài trời tuyết từ từ rơi xuống, lúc đầu còn khá thưa thớt, sau dần trở nên dày đặc, khắp nơi đều được phủ một màu trắng thuần khiết.
Cho khi về đến nhà thì trên mặt đất đã có một lớp tuyết dày.
Lục Chi Hằng nắm tay Thời Noãn đến thang máy nhưng chưa đi vào, "Em lên nhà trước nhé, anh bận chút việc."
Đúng lúc này thang máy mở ra, Thời Noãn bước vào, vẫy tay chào anh, "Anh lái xe cẩn thận nhé, em về nhà đợi anh."
Lý Đàn và Hà Chí Vĩ đang ngồi ở ghế sô pha, một người xem TV, một người dệt áo, nghe thấy tiếng mở cửa, cả hai quay lại nhìn cô.
"Không phải con đi ăn với Lục Chi Hằng à? Sao thằng bé không về với con?" Lý Đàn thắc mắc.
Thời Noãn cúi người đổi giày, "Anh ấy có việc bên ngoài cần giải quyết ạ."
Lý Đàn sốt sắng, "Có phải hai đứa cãi nhau không? Sao mặt con không vui vậy?"
"Không có đâu ạ, con cũng đâu có buồn bực gì đâu." Thời Noãn cảm thấy ấm lòng, "Chắc là do bên ngoài lạnh quá ạ."
"Để con bị lạnh một lần cho biết. Trước khi đi mẹ đã chuẩn bị sẵn cho con áo lông và quần tất rồi, con cứ thích mặc đẹp cho bằng được. Nhiệt độ ngoài trời là âm ba độ thì sao mà không lạnh được."
Lý Đàn quở trách xong chợt nhớ đến chuyện lúc sáng, lập tức kéo cô vào phòng, còn cẩn thận đóng chặt cửa lại.
Bà cứ tỏ ra thần bí như vậy chẳng khác gì điệp viên đang ẩn mình.
Thời Noãn nhìn bà, "Có chuyện gì vậy mẹ?"
Lý Đàn ngồi trên giường kéo lấy tay Thời Noãn, "Noãn Noãn, mẹ hỏi con một chuyện, con phải nói thật đấy."
Thời Noãn bị vẻ mặt nghiêm túc đó hù doạ, cũng ngồi ngay ngắn lại, gật đầu, "Dạ, mẹ cứ hỏi đi."
Lý Đàn nhìn cô chằm chằm, "Con và Chi Hằng hẹn hò đến nay đã được một năm rồi, nó có làm gì con chưa? Có tiến thêm một bước nào chưa?"
"?!" Thời Noãn không nghĩ là mẹ cô sẽ hỏi chuyện này, đột nhiên không biết trả lời thế nào.
"Mẹ, mẹ hỏi cái này làm gì vậy?" Mặt cô đỏ bừng lên.
Bà giảng giải: "Con cũng đã hai mươi bốn rồi, lại có bạn trai, chuyện này có thể nói cho mẹ biết. Mẹ cũng là người từng trải, không có gì phải xấu hổ."
Thời Noãn nhớ đến những lời dặn dò của mẹ lúc cô học đại học.
Bà là người vô cùng bảo thủ, thường nhấn mạnh việc có bạn trai, không được ở chung, phát sinh quan hệ với người khác trước khi kết hôn.
Cho nên nếu bây giờ cô nói thật, nhất định sẽ bị mắng rất thảm!
Thời Noãn suy tư, quyết định giấu diếm chuyện này, đỏ mặt nói: "Mẹ, con còn nhớ kỹ lời mẹ dặn nên không có chuyện gì đâu mà."
"Thật sự không có à?" Lý Đàn không yên lòng.
"Thật mà mẹ." Cô gật đầu thêm lần nữa.
Sau khi nói dối, Thời Noãn chột dạ, không dám nhìn thẳng mặt Lý Đàn nên cũng không thấy được nỗi lo lắng ẩn trong mắt bà.
Lý Đàn thấy suy luận lúc sáng không hề sai. Dáng người con gái bà đẹp như vậy, đàn ông bình thường hẹn hò với con bé hơn một năm, sao mà không động lòng được?
Nhưng mà chuyện này lại nằm trong tay con bé, ngay cả chuyện ôm hôn cũng là do nó chủ động ở trên, chắc chắn là phương diện kia của thằng nhóc đó không được ổn rồi.
"Được rồi, mẹ biết rồi." Lý Đàn thở dài, lẩm bẩm nói rằng chẳng ai hoàn hảo cả rồi mở cửa đi ra ngoài.
Thời Noãn bị mẹ của mình làm cho bối rối, không hiểu mục đích của việc này là gì.
Nhưng nhớ đến lời của mẹ mình khi nãy, Thời Noãn lập tức chạy đến soi gương, xem xem có phải là mặt mình lộ rõ nét buồn bực hay không.
Nhất định là Lục Chi Hằng cũng nhìn ra được, bảo sao vừa rồi anh cũng trầm mặc.
Như vậy là không được!
Thời Noãn ổn định lại tinh thần, tập cười trước gương để một lát nữa có thể rạng rỡ chào đón anh trở về.
Khoảng nửa tiếng sau, Lục Chi Hằng gọi cho cô, "Noãn Noãn, em mặc đồ cho ấm, quàng khăn, đội mũ đầy đủ rồi xuống dưới nhà đi. Anh đang đợi em."
Thời Noãn không rõ anh muốn làm gì nhưng vẫn theo lời anh mà làm.
Trời mùa đông ngày ngắn đêm dài, mới sáu giờ mà mặt trời đã lặn. Cô đi ra khỏi toà nhà, trông thấy Lục Chi Hằng đang đứng đó, trên tay còn cầm theo một cái túi lớn.
Cô chạy đến, cười ngọt ngào với anh, "Anh đi mua gì vậy?"
Lục Chi Hằng sửa mấy sợi tóc rối lại cho cô, cười nói, "Pháo hoa(*) đó." (*): Là loại pháo hoa que cầm tay này nè mọi người. "Hở?" Thời Noãn ngạc nhiên, không nghĩ là anh vẫn còn trẻ con đến thế.
Nhà cô ở khá xa trung tâm thành phố nên được cho phép đốt pháo, chỉ cần không dùng loại lớn là được.
Có điều...Cô nhìn xung quanh, thấy chỉ có một đám nhóc dưới mười tuổi mới cầm pháo hoa chơi.
Thời Noãn níu áo anh, định nói rằng người lớn bọn họ chơi cùng một đám trẻ con như thế này có lẽ không lắm thì Lục Chi Hằng đã dùng bật lửa đốt hai cây pháo.
Anh cầm một cây, một cây còn lại đưa cho cô, "Của em nè."
Đã lâu rồi Thời Noãn không được đốt pháo, lúc này cô cầm cây pháo vẽ xung quanh, miệng ngâm nga một ca khúc---
"Nếu có trong tay chiếc gậy ma thuật, tớ có thể hô biến lớn nhỏ và trở nên xinh đẹp
Thêm cả truyện tranh, sô cô la và đồ chơi..."(*)
(*): Lời nhạc phim hoạt hình Doraemon bản tiếng Trung.
Lục Chi Hằng nhìn cô đầy cưng chiều. Dẫu cho ánh lửa kia có đang toả sáng lung linh, cũng không đẹp bằng mắt phượng mày ngài của cô.
Thời Noãn hớn hở đốt hết một cây pháo hoa rồi đốt thêm hai cây nữa, "Anh lại đây hát chung với em đi."
Lục Chi Hằng bối rối, "Anh không biết bài này."
Thời Noãn kinh ngạc, "Không thể nào, bài này lúc nhỏ nghe rất thường xuyên mà, chẳng lẽ...đây là khoảng cách thế hệ trong truyền thuyết sao?"
Lục Chi Hằng lớn hơn Thời Noãn sáu tuổi: "..."
Khoảng cách thế hệ là gì? Anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận giữa mình và bạn gái có một thứ gọi là khoảng cách thế hệ!
Lục Chi
Hằng hắng giọng, cố kéo lại tôn nghiêm cho mình, "Bình thường anh không thích ca hát nên không biết."
Thời Noãn "À" một tiếng, cười: "Vậy để em dạy anh nhé."
"...Được." Lục Chi Hằng gật đầu.
Cô dạy một câu, anh hát một câu. Sau đó Thời Noãn phát hiện ra được dù giọng anh vừa trầm vừa quyến rũ nghe rất hay nhưng một khi cất tiếng hát thì chỉ khiến người khác chạy trốn tám dặm mà thôi.
Dù là hát theo cô nhưng cũng không giúp được gì, thậm chí anh càng hát càng lệch tông.
Đợi cho anh hát xong cả bài thì cô đã không nhớ được giai điệu lúc đầu là gì.
"Hahaha." Cô cười tít mắt, "Chắc lúc trước, người ta nghe anh hát xong là muốn chết cười."
Bây giờ anh chỉ cần mở miệng là chỉ thấy buồn cười, không còn cảm giác lạnh lùng cao ngạo như trước. "Không có trước đó." Lục Chi Hằng nghiêm túc nhìn cô, "Anh chỉ hát cho em nghe thôi."
Mặc dù anh hát không hay nhưng xét thấy cô là người đầu tiên được nghe, trong lòng Thời Noãn vẫn rất vui vẻ.
"Vậy sau này anh chỉ có thể hát cho mình em nghe thôi nhé."
"Được, chỉ hát cho mình em thôi."
Trong túi còn rất nhiều loại pháo hoa khác nhau, có loại vừa đốt sẽ tạo thành những đoá hoa lửa, loại thì tạo hình chú ong mật, ở lúc cuối sẽ có thêm vài chú ong nhỏ vây quanh.
Lục Chi Hằng và Thời Noãn chơi say sưa, mấy đứa nhỏ xung quanh chơi hết pháo của mình lại nhìn chăm chú sang chỗ họ.
Loại này được làm từ chất liệu an toàn, không bị bỏng nên Thời Noãn chia cho bọn trẻ, sau đó cùng Lục Chi Hằng ngồi xem chúng chơi.
"Cảm ơn chị đẹp ạ!" Bọn trẻ nhận được pháo thì rất vui, lập tức rượt đuổi nhau, cười đùa nghe vô cùng náo nhiệt
Thời Noãn dựa vào vai Lục Chi Hằng, cô đút tay vào túi áo khoác anh, mười ngón tay nhanh chóng đan chặt lấy.
Sự vô tư, lạc quan của trẻ con đã khiến cho sự buồn phiền trong lòng Thời Noãn dần tan biến.
Đột nhiên cô nghĩ, hình như anh không trẻ con đến mức muốn đốt pháo hoa mà chỉ là muốn làm cô vui mà thôi.
"Cảm ơn anh." Thời Noãn nhìn anh.
"Noãn Noãn." Trong mắt Lục Chi Hằng ánh tia cười, ôm lấy cô, "Em không cần phải nói với anh hai từ này đâu."
Lúc này đây ánh trăng mơ màng, bầu không khí vô cùng thích. Thời Noãn quan sát thấy đám nhóc đã chạy đi chỗ khác chơi, bốn phía đều im lặng nên muốn hôn anh một chút.
Nhưng mà khi môi cô vừa mới chạm vào anh thì bé gái từ đằng xa đã hô lớn, "Mấy cậu nhìn kìa, chị đẹp muốn hôn anh trai kìa!"
Thế là một đám loi choi oà lên, ồn ào vây quanh, mở to mắt nhìn hai người.
Thời Noãn: "..."
Con nít bây giờ tinh mắt thật, cũng biết được nhiều chuyện ghê!
"Mấy đứa đốt pháo xong thì nhớ về sớm nhé." Thời Noãn dặn dò một câu rồi lập tức kéo tay Lục Chi Hằng chạy trối chết. Nhục mặt quá đi!
_____
Hai người về đến nhà thì bắt gặp Lý Đàn đang nấu canh trong bếp.
Thời Noãn bước vào, hỏi, "Mẹ, mẹ đang làm bữa khuya sao ạ? Đúng lúc con đang đói bụng."
Lý Đàn hé nắp nồi, bỏ thêm gia vị vào rồi cầm thìa khuấy thêm vài lần, "Không phải làm cho con đâu, có đói thì đi ăn miếng bánh đi nhé."
Thời Noãn không hiểu, "Không phải mẹ đang nấu canh sao, con không uống được sao ạ?"
"Cái này làm riêng cho Chi Hằng." Lý Đàn múc thêm một chén, muốn nói rồi lại thôi, "Chủ yếu là để bồi bổ thân thể cho nó, con uống không hay lắm đâu."
Lý Đàn đã tính rồi, trông thằng bé rất có tinh thần nên về mặt đó thì có lẽ không phải thật sự có vấn đề mà có khả năng chỉ là do bận rộn quá nên dẫn đến mệt mỏi.
Con gái bà cũng đã nói là thằng bé có công ty, nhất định là suốt ngày cứ tăng ca gây mất sức nên mới ảnh hưởng đến chuyện kia.
Có câu uống thuốc bổ không bằng ăn đồ bổ. Trưa nay bà đã gọi hỏi người thân làm ở khoa nam phụ khoa, còn bắt người ta liệt kê ra cả trang thực đơn bồi bổ cho cơ thể.
Tối nay món đầu tiên là canh cật heo kỷ tử(*), sau này bà sẽ còn nấu tiếp theo thực đơn.
(*): Cật heo khi kết hợp với một số vị thuốc bắc như câu kỷ, hoài sơn sẽ có công hiệu bổ thận, ích tinh và tăng cường sinh lực:D "Nhân lúc còn nóng, con mau bưng ra cho Chi Hằng đi." Lý Đàn giục cô.
"Dạ." Thời Noãn nhận lấy chén canh, cầm theo nửa túi bánh mì rồi đi vào phòng.
Cô đặt chén lên bàn, "Của anh nè, cái này mẹ em nấu riêng cho anh, nói là để cho anh bồi bổ cơ thể."
"Xem ra là mẹ em thích anh lắm, không có phần của em luôn." Cô vừa gặm bánh mì vừa than thở.
Lục Chi Hằng nhận lấy, đến khi nhìn rõ món trong chén thì nét mặt kì lạ, nhìn cô, "Em có biết cái này bổ gì không?"
Thời Noãn: "Bổ gì ạ?"
Lục Chi Hằng lặng yên vài giây, "Bổ thận, tráng dương."
"..." Lát bánh mì trong tay Thời Noãn rơi tự do xuống đất.
Truyện convert hay :
Hào Tế Hàn 3000