Sáng sớm hôm sau, Úc Đình Phương hỏi Thẩm quả phụ chỗ Tề Cửu ở trên núi, tự mình lén lút đi lên núi, trong lòng ôm chặt một cái bao.
Khi Úc Đình Phương đẩy cửa bước vào, nàng không thấy Tề Cửu đâu, chỉ thấy một con hổ trán trắng nằm ườn trên giường Tề Cửu.
Phản ứng đầu tiên của nàng chính là co giò bỏ chạy.
Đột nhiên nhớ tới Thẩm quả phụ từng nói với nàng, đây chính là Tề Cửu, vì thế sợ hãi cũng tan thành mây khói.
Bỗng nhiên nàng lại cảm thấy Tề Cửu thế này thật là...!đáng yêu.
Sau khi hóa hình cảm quan Tề Cửu rất nhạy bén, lỗ tai nàng giật giật, vội vàng đứng thẳng người.
Thấy người đến là Úc Đình Phương, trong lòng hoảng loạn nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh mà hóa hình người.
"Cô nương tới đây làm gì?" Tề Cửu mở miệng trước.
"Ta tới...!xem muội thế nào."
"Ta có cái gì mà xem." Tề Cửu lạnh lùng nói, trong lòng thấy quái lạ.
Sau đó như chợt nhớ tới điều gì, đột nhiên ngẩng đầu hỏi Úc Đình Phương, "Dì Thẩm đã nói cho cô biết ta sẽ...!như vậy?"
"Ừ.
Muội đừng lo, ta sẽ không nói cho người khác." Thông tuệ như Úc Đình Phương, đã sớm đoán ra ý Tề Cửu, vội vàng khẳng định.
Tề Cửu cũng chỉ ngượng ngùng cười.
Ta không thèm để ý người khác nghĩ thế nào, ta chỉ để ý tỷ nghĩ thế nào mà thôi.
Tề Cửu nghĩ thầm chứ không nói ra.
Hai người đều im lặng không ai lên tiếng, xấu hổ suốt một quãng thời gian.
Úc Đình Phương tiến lên, cầm cái bao trong ngực đưa cho Tề Cửu.
"Đây là cái gì?"
"Đấu bồng mới, tối hôm qua ta đã làm ráo riết cả đêm."
"Cho ta cái này để làm gì?" Tề Cửu có hơi kinh ngạc.
Chẳng lẽ tối qua đèn phòng ngủ sáng suốt một đêm, là do Úc Đình Phương chong đèn cặm cụi cả đêm?
"Muội có nhớ không, tối hôm qua muội đã nói, ai cưới được ta thật là có phúc?" Úc Đình Phương thẹn thùng hỏi.
Tề Cửu giật mình, không biết ý nàng là thế nào.
"Thế...!Muội có muốn làm cái người có phúc đó không?" Úc Đình Phương cúi đầu, áng mây đỏ rạng lên trên gương mặt nàng.
Tề Cửu vừa nghe thì chưa hiểu lắm, đến khi nàng thấy Úc Đình Phương đỏ mặt mới hiểu ra.
"Muốn," nàng dừng một chút, thấy Úc Đình Phương bỗng nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt như mong đợi điều gì.
Nàng thở dài, tiếp tục nói.
"Muốn chứ, ta đã nghĩ tới rất nhiều lần.
Nhưng sau khi cô nương đi rồi ta lại không nghĩ tới nữa.
Ta vốn là người bạc phúc, xin cô nương chớ đến trêu đùa ta nữa." Tề Cửu xoay người, đặt cái bao sang một bên.
Có quỷ mới biết nàng muốn mở cái bao kia ra đến cỡ nào, nhưng lại phải kiềm chế tâm tình kích động trưng ra vẻ mặt lạnh lùng.
"Ta không trêu đùa muội, ta đang nói thật đấy!" Úc Đình Phương lấy hết can đảm, hướng về bóng dáng Tề Cửu hô to.
Tề Cửu dừng lại bất động.
Nàng xoay người, khóe miệng còn mang nụ cười châm chọc.
"Úc Đình Phương, cô lại muốn