Khi Úc Đình Phương từ từ mở mắt ra, bên ngoài mặt trời đã sắp lặn, ánh nắng chiều nhợt nhạt rọi vào từ song cửa sổ.
Bên cạnh nàng không có một bóng người.
Đưa tay xem xét chỗ Tề Cửu nằm, giường đệm đã lạnh ngắt.
Úc Đình Phương vội vàng ngồi dậy, chỉ mới cử động cánh tay mà đã đau nhức toàn thân.
Trên người chi chít vệt đỏ, đặc biệt là trước ngực và cái mông...!Nàng nhớ tới tối hôm qua bị Tề Cửu lăn lộn đến tảng sáng, cuối cùng nàng phải xin tha nhận sai mới chịu chấm dứt, không khỏi đỏ mặt.
Nàng miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn thấy Tề Cửu hóa hổ nằm trên đất.
Không biết Tề Cửu từ đâu tóm được một con thỏ hoang, quỳ rạp trên đất chơi đùa cùng nó.
Tề Cửu gối đầu lên hai chân trước, đôi mắt khép hờ một nửa nhìn chằm chằm nó không nhúc nhích.
Con thỏ bị dọa suýt ngất, nằm lăn ra đất giả chết.
Nó thấy Tề Cửu vẫn không nhúc nhích cứ cho rằng Tề Cửu ngủ rồi, vì thế cất bước tính chạy, nhưng Tề Cửu tay mắt lanh lẹ, vươn móng vuốt ra kéo nó trở về...!Cứ thế lặp đi lặp lại rất nhiều lần, Úc Đình Phương xem đến bật cười khanh khách.
"Lại đây." Úc Đình Phương ngoắc ngoắc Tề Cửu.
Tề Cửu lập tức ngẩng đầu, đứng dậy ngậm con thỏ đung đưa đủng đỉnh đi tới trước mặt Úc Đình Phương, đặt con thỏ trong miệng lên giường, dùng đầu đẩy nó tới cho Úc Đình Phương, sau đó ghé đầu lên giường, vừa phe phẩy cái đuôi vừa nhìn chằm chằm Úc Đình Phương như là dâng của lấy lòng.
Con thỏ nhỏ làm sao thú vị bằng con hổ lớn.
Úc Đình Phương ôm mặt Tề Cửu, vuốt ve cái đầu xù xì lông của Tề Cửu, tựa hồ muốn trả thù nàng tối hôm qua vuốt ve chỗ kia của mình.
Bị chà đạp một lúc, Tề Cửu không tình nguyện chồm hai chân trước lên giường, nhe răng nhếch mép với Úc Đình Phương, cái đuôi dựng thẳng như kiếm, quanh thân đằng đằng sát khí, muốn thử hù dọa Úc Đình Phương một chút.
Nhưng Úc Đình Phương lại chẳng sợ hãi chút nào, nàng chỉ cảm thấy hiện giờ Tề Cửu thật là đáng yêu.
Nàng cầm chân trước Tề Cửu lắc lắc mấy cái như là muốn bắt tay với nàng.
Sau đó vuốt vuốt mấy sợi lông vểnh lên trên đỉnh đầu Tề Cửu.
Tề Cửu giả vờ dùng ánh mắt vô cùng hung ác nhìn chằm chằm nàng, kỳ thật trong lòng đã thích thú sắp lăn qua lộn lại tới nơi.
Úc Đình Phương yêu cái dáng vẻ này của Tề Cửu chết đi được, bèn hôn "chụt" một cái lên trán nàng.
Sát khí trong mắt Tề Cửu dần tan biến, đổi thành thích thú cùng hưởng thụ.
Dáng vẻ hiện tại của nàng nào có giống hổ mà giống hệt một con mèo, Úc Đình Phương nghĩ ngợi.
Nàng cười cười, thấp giọng kêu "Đại miêu..." Tề Cửu lại tức giận, địa vị của mình vốn là Vua của núi rừng há lại bị nàng coi khinh như vậy? Tề Cửu nổi ý xấu đảo mắt một vòng, nhảy phốc lên giường, ưỡn người, lộ ra thứ giữa hai chân......!Hổ tiên*.
*pín hổ a.k.a ciu ciu hổ
Vật kia không chỉ to mà còn dài, bây giờ Úc Đình Phương mới hiểu tại sao hổ tiên thường bị người ta lấy ngâm rượu thuốc tráng dương, Úc Đình Phương xem đến