"Tối hôm qua lại uống hết bao nhiêu cân rượu rồi hả?" Lúc Hoàng Bàn đi ngang qua cửa nhà Tề Cửu, nàng nửa đùa nửa thật châm chọc hỏi.
"Hừ...!Không biết lớn nhỏ..."
"Uống ít thôi, đừng làm cho tẩu tẩu vất vả nữa.
Một nữ nhân chân yếu tay mềm là thế mà cứ hết lo liệu việc nhà lại phải săn sóc chồng say xỉn, đúng là xui xẻo tám đời." Dù là châm chọc, nhưng trong lời nói có phần xót xa cho Úc Đình Phương nhiều hơn.
Hoàng Bàn không thèm để ý tới nàng, tiếp tục xiêu xiêu vẹo vẹo bước tiếp.
Bỗng nhiên, hắn xoay mặt trở về, hỏi: "Này Tiểu Cửu, ngươi quen biết nhiều, ngươi nói cho ca nghe xem nên đi đâu tìm mẹ mìn?"
Tề Cửu nghe vậy sững sờ, không hiểu dụng ý của Hoàng Bàn.
"Khức...ức...!Con nít con nôi mà biết cái gì, ta nói thế chắc ngươi không hiểu đâu, thôi bớt dạy đời ta đi nhé..."
"Chờ đã! Ca tìm mẹ mìn muốn mua gì vậy?" Tề Cửu nhớ ra gì đó, vội vàng hỏi.
"Mua hả? Ngươi đánh giá cao Hoàng ca ta quá rồi đó, ta mà còn tiền chắc? Hức..."
"Vậy ca muốn bán ai à?"
Hoàng Bàn dừng lại, chậm rãi xoay người.
Rõ ràng là người chưa tới ba mươi, chỉ vì ăn chơi bài bạc mà thân thể hắn đã chậm chạp như lão già năm mươi.
"Ngươi nói...!Ngươi nói xem ta sẽ bán ai? Nhà ta ngoại trừ họ Úc kia ra thì còn ai nữa? Chẳng lẽ ta bán chính ta sao? Hức...!Đi đi, chớ xen vào việc của người khác." Hoàng Bàn bởi vì say ngất ngư mà trên khuôn mặt tím bầm đột nhiên nở một nụ cười dữ tợn.
"Đồ khốn kiếp!" Tề Cửu nhất thời giận đỏ mặt, một quyền vung xuống, đẩy Hoàng Bàn ngã nhào xuống đất, lao vào đánh đấm.
Hoàng Bàn chậm chạp không còn khí lực, cũng mặc cho nàng đánh, không nói lời nào chỉ biết co đầu rụt cổ.
Tề Cửu thấy hắn bệ rạc như thế, lòng sinh căm ghét, liền đứng lên.
Tề Cửu nhìn chằm chằm Hoàng Bàn đến xuất thần.
Nàng nhớ mang máng lúc nàng còn nhỏ, cha nàng còn từng khen ngợi tay nghề của Hoàng Bàn, cho rằng Hoàng Bàn có năng lực.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, hắn bỗng nhiên nhiễm thói rượu chè, bài bạc —— duy chỉ có chơi gái là chưa lậm vào, Hoàng Bàn bình sinh không mê nữ sắc, một lòng chỉ thích ham chơi.
Sau đó lại chẳng muốn dựa vào tay nghề mà kiếm cơm, cả ngày nói ra ngoài làm thuê học người ta buôn bán, kì thực lại không có lý tưởng, chỉ biết ngồi chơi xơi nước, từ một người tỉnh táo phấn chấn đã biến thành