Đêm hôm khuya khoắt, Tề Cửu ma xui quỷ khiến thế nào lại mở bừng mắt.
Không biết vì sao, ánh trăng đêm nay sáng vằng vặc và trời cũng lạnh hơn một cách lạ thường, trong phòng cũng sáng sủa hơn hẳn.
Úc Đình Phương sợ lạnh, cả người nàng đều rúc vào trong ngực Tề Cửu.
Nghe tiếng hít thở đều đều của nàng, Tề Cửu an tâm vô cùng, sau đó rón ra rón rén xuống giường, lại đắp kín chăn cho Úc Đình Phương.
Nàng mở cửa sổ ra nhìn bên ngoài, trong lòng chợt kinh hỉ.
Tuyết rơi rồi!
Từ lúc hoàng hôn tuyết đã bắt đầu rơi lả tả xuống nhân gian, khi đó Tề Cửu đang cùng Úc Đình Phương si mê quấn quýt, hai người đều không ai chú ý tới.
Mới đầu bông tuyết chỉ rơi từng mảnh từng mảnh trên mặt đất, sau đó càng rơi càng nhiều, dày đặc đến nỗi che mất tầm nhìn.
Đến nửa đêm tuyết mới ngừng rơi.
Căn nhà bằng gỗ bạch dương của Tề Cửu nằm trên đỉnh một ngọn đồi nhỏ.
Từ cửa sổ nhìn ra sẽ thấy một màu trắng tuyết bao trùm trên các dãy núi gập ghềnh, trông hệt như sóng biển dập dềnh dưới ánh trăng.
Trăng tròn treo trên đỉnh núi, tỏa ánh sáng hài hòa xuống nhân gian.
Ánh trăng chiếu lên nền tuyết óng ánh, làm ngọn núi sáng rực như ban ngày.
Tề Cửu cao hứng hoa tay múa chân, muốn đẩy cửa ra ngoài chơi, nhưng đi tới cửa thì chợt dừng lại, quay đầu nhìn về phía giường.
Úc Đình Phương đã tỉnh dậy từ khi Tề Cửu mới vừa xuống giường, nhưng vì quá mức buồn ngủ nên nhắm hai mắt nửa tỉnh nửa mê.
Chăn bị xốc lên, thân thể ấm áp như lò sưởi của Tề Cửu liền chui vào, nàng không khỏi cọ cọ lui vào trong ngực Tề Cửu.
Tề Cửu không nói tiếng nào, chỉ ôm Úc Đình Phương tim đập thình thịch.
Trời hạ tuyết làm nàng quá hưng phấn, thân thể không an phận mà vặn vẹo.
Úc Đình Phương đã nhận ra khác thường của Tề Cửu, lười nhác hỏi: "Làm sao vậy?"
Tề Cửu cứng đờ người, không ngờ nàng đã đánh thức Úc Đình Phương.
Nhưng trong lòng cũng hưng phấn hơn, kiềm chế vui sướng nhẹ nhàng nói: "Tuyết rơi rồi."
"Ừm." Úc Đình Phương vẫn lười nhác.
Bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, trở mình đối mặt Tề Cửu, tay đặt lên trước ngực nàng, cảm nhận tiếng tim nàng đập mạnh "thình thịch", mở bừng mắt nhìn chằm chằm nàng.
"Muốn ra ngoài chơi hả?"
"Ừm..." Tề Cửu nhếch miệng cười, tiểu tâm tư của nàng lập tức bị Úc Đình Phương nhìn thấu.
"Đi đi, nhớ mặc thêm áo vào đấy." Úc Đình Phương cười khẽ.
Rốt cuộc thì người này vẫn còn trẻ con lắm.
"Ơ...!Muốn..." Tề Cửu vẫn không đứng dậy, dùng bả vai cọ nhẹ Úc Đình Phương, muốn mở miệng lại không mở miệng.
"Sao thế?" Úc Đình Phương sửng sốt, hỏi: "Muốn đi cùng ta hả?"
"Đúng đúng!" Tề Cửu gật đầu như băm tỏi, sau đó ngượng ngùng cúi đầu, lẩm bẩm: "Nhưng mà bên ngoài lạnh quá..."
Úc Đình Phương nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhắm hai mắt lại nằm một lúc, sau đó ngồi dậy, dùng chăn che trước người mình.
"Tiểu Cửu, muội lấy quần áo lại đây giúp ta." Mấy ngày nay các nàng làm tình quá mức kịch liệt, quần áo vẫn luôn không mặc.
"Được được!" Tề Cửu lập tức xoay người xuống giường, hưng phấn chạy đến tủ quần áo lấy đồ cho Úc Đình Phương, còn lấy áo khoác lông chồn và mũ trùm đầu của mình ra nữa.
Cẩn thận mặc quần áo vào cho Úc Đình Phương, bên ngoài trùm thêm cho Úc Đình Phương cái đấu bồng mà nàng làm cho mình, vừa thắt dây lưng vừa lẩm bẩm: "Sau này đừng có thức đêm thêu thùa may vá gì nữa nha, hại mắt hại người lắm."
"Không thức đêm cũng được, vậy sau này ban đêm bớt giày vò ta một chút đi nha." Úc Đình Phương mỉm cười nhìn nàng mặc quần áo cho mình, cố ý chọc nàng một chút.
Tề Cửu chớp chớp mắt, quả nhiên không nói gì, giũ áo lông chồn khoác lên cho nàng.
"Tiểu Cửu, mặc nhiều quá..." Úc Đình Phương dở khóc dở cười, trong ba tầng ngoài ba lớp, hiện giờ nàng sắp bị Tề Cửu gói thành cái bánh chưng rồi.
"Không được, phải nghe ta, bên ngoài trời lạnh dữ lắm." Tề Cửu không dao động, vẫn khoác thêm cho nàng.
Úc Đình Phương cười cười không nói lời nào, nhưng trong lòng rất ấm áp.
"Cái mũ đáng yêu ghê!" Úc Đình Phương nhìn Tề Cửu đội mũ da lên cho mình, không khỏi tán thưởng.
Trong lòng Tề Cửu thập phần kiêu ngạo, đây chính là cái mũ mà cha để lại cho nàng, làng trên xóm dưới đều tìm không ra cái mũ da nào tốt bằng cái này.
Loại mũ này làm bằng đầu con nai, bỏ xương thịt đi giữ lại da lông, sừng, mũi, miệng, tai, tỉ mỉ chế tạo mà thành, đội lên đầu sinh động như thật, trông hệt như con nai vàng ngơ ngác, cho nên Úc Đình Phương mới cảm thấy đáng yêu.
Tề Cửu đội mũ này núp trong bụi cỏ, dã thú đi đến trước mặt nàng đều sẽ không phát giác là có người ở đó.
Loại mũ này vừa có thể giữ ấm vừa nâng cao hiệu quả săn thú.
Tề Cửu lại quấn cho Úc Đình Phương cái khăn quàng cổ thật dày, mang vào đôi giày da dày cộm, sau đó mới yên tâm kéo nàng ra cửa.
Một đêm gió Bắc thổi xiết, tuyết đọng bị thổi đông cứng, hai người đạp lên cành khô, đi trên nền tuyết, "rồm rộp rồm rộp", phát ra tiếng vang giòn giã.
Tề Cửu rất thích nghe âm thanh này, nàng nhảy tới nhảy lui trên tuyết, dẫm ra một hàng dấu chân.
Tuy đã bị gói thành bánh chưng nhưng tay chân Úc Đình Phương vẫn lạnh ngắt.
Tay nàng bị Tề Cửu nắm trong lòng bàn tay, thấy Tề Cửu chỉ mặc một cái áo mỏng manh, trong lòng không khỏi cảm thán thân thể người trẻ tuổi đúng là khỏe mạnh.
Hai người tay nắm tay, đi tới một chỗ trống trải ngắm nhìn núi tuyết xa xa, nhìn trăng nhìn gió.
Còn một canh giờ nữa là trăng tàn, tựa hồ như biết nơi này đang có một đôi tình nhân, trăng kia vẫn cứ ngoan cường treo trên đỉnh núi, soi sáng con đường tình của hai kẻ yêu nhau.
Ngôi sao trên trời lấp loe lấp lóe như muốn nháy mắt với Tề Cửu.
Tề Cửu nhìn ánh trăng nhập thần.
Từng cảnh tượng xảy ra trong quá khứ xẹt qua đầu nàng như đèn kéo quân.
Thật không dễ dàng gì, nàng nghĩ.
Hiện giờ có thể đứng ở đây cùng nàng tay nắm vai kề ngắm trăng, không biết đã tu mấy kiếp mới có được phúc phận này.
"Tiểu Cửu," Tề Cửu nhìn chằm chằm ánh trăng nghệch ra, Úc Đình Phương nhìn chằm chằm Tề Cửu ngây người.
"Hả?"
"Xin lỗi."
Tề Cửu cúi đầu, nhìn ánh mắt chứa đầy áy náy của Úc Đình Phương.
"Nương tử nói gì vậy." Tề Cửu sửng sốt, nắm tay Úc Đình Phương chặt hơn.
"Trước đây ta cứ cho rằng, cảm tình dành cho muội chỉ xuất phát từ sự quan tâm của tỷ tỷ dành cho muội muội, dù rằng lúc ấy đã động tâm, nhưng ta lại cho rằng...!Cảm xúc ấy chỉ là cảm động mà thôi.
Ta vẫn luôn cảm thấy muội là đứa ấu trĩ.
Bây giờ nghĩ lại, ta đã sai rồi, là ta ấu trĩ mới đúng." Úc Đình Phương giơ tay, sờ lên khuôn mặt gầy gò của Tề Cửu.
"Tiểu Cửu, ta lớn hơn muội bảy tuổi, gặp nhiều người hơn muội, trải qua nhiều chuyện...!mà muội chưa từng trải qua.
Lăn qua lộn lại một vòng lớn như vậy ta mới hiểu được, Tiểu Cửu, người ta thích nhất chính là muội."
"Không phải vì so sánh muội với những người khác mới thấy muội tốt hơn, cũng không phải vì sống không tốt mới muốn quay về bên muội.
Mà ta chỉ muốn nói, Tiểu Cửu, muội là người tốt nhất, vĩnh viễn tốt nhất trong lòng ta."
Hốc mắt Tề Cửu nóng lên, nàng không biết Úc Đình Phương bị làm sao vậy, bỗng nhiên lại bày tỏ cõi lòng.
Nhưng nàng lại vô cùng cao hứng, bởi vì mấy ngày nay nàng đã nghĩ tới rất nhiều lần, có phải vì Úc Đình Phương ở bên ngoài sống quá cơ khổ cho nên mới ủy thân cho mình?
Tề Cửu cảm thấy áy náy vì chính suy nghĩ trước đây của mình.
Nàng tiến đến ôm Úc Đình Phương vào lòng, ôm siết nàng thật chặt, gác cầm lên vai nàng.
"Ta...!Ta cũng vậy." Ăn nói vụng về như nàng, suy tư nửa ngày mới thốt ra được mấy chữ này mà thôi.
Úc Đình Phương cười khẽ.
"Nếu tỷ tỷ vẫn còn băn khoăn, thì sau này ở trên giường để muội muội bình bịch thêm vài lần là được." Cả buổi, Tề Cửu mới nghẹn ra được những lời này, nhẹ giọng nói thầm.
Đến lúc này đây, giữa các nàng đã không còn bất cứ ngăn cách nào