Mấy ngày sau đó, Úc Đình Phương vẫn giữ thái độ lãnh đạm với Tề Cửu, quan hệ giữa hai người không hề có chút khởi sắc, nhưng dù sao họ chỉ mới gặp nhau dăm bữa nửa ngày, âu cũng là điều khó tránh khỏi.
Mùa đông là thời tiết tốt nhất để săn thú, mỗi ngày trời còn chưa sáng Tề Cửu đã mang theo chút lương khô đi ra ngoài, đến khi trời tối mịt mới về tới nhà.
Đôi khi nàng sẽ ra chợ bán bớt thịt dư trong nhà, dành tiền mua chút đồ lặt vặt cho Úc Đình Phương.
Mỗi lần như thế Úc Đình Phương cũng chỉ không mặn không nhạt nói "Cảm ơn", thế là cất đi, cũng chưa bao giờ thấy nàng dùng đến.
Úc Đình Phương mỗi ngày ngoại trừ nấu cơm chính là thêu thùa may vá.
Tề Cửu chưa bao giờ để Úc Đình Phương chạm vào quần áo dơ của mình, nàng sợ Úc Đình Phương ghét bỏ mình bẩn thỉu, vì lẽ đó lúc nào cũng tự mình giặt.
Úc Đình Phương chưa từng mặc y phục nào ngoài bộ đồ trắng thuần khiết.
Tề Cửu có chút khó hiểu, nhưng dù sao nàng cũng không ngốc.
Từ hôm đầu tiên nàng đã chú ý tới Úc Đình Phương chỉ mang theo một túi đồ nho nhỏ, nói vậy bên trong cũng không có mấy bộ quần áo.
Y phục của Úc Đình Phương vốn đã không nhiều, bây giờ ngoại trừ bộ bạch y mặc trên người, chỉ còn dư lại hai bộ đồ mỏng để dành tắm rửa thay ra.
Một ngày nọ, nàng ăn trưa xong thì qua thăm Thẩm quả phụ.
"Dì Thẩm ơi! Cháu qua chơi này!" Còn chưa vào tới cửa đã hô to.
"Qua thì qua, ồn ào thế làm gì! Đứa nhỏ hư này!" Thẩm quả phụ vừa mới rời giường, phủ thêm áo khoác dựa vào đầu giường may vá, ngáp một cái thật dài.
Dì ta tò mò cười xấu xa, hỏi Tề Cửu đang ngồi ở mép giường, "Dạo này buổi tối ngủ thế nào?"
"Thôi dì đừng nhắc nữa! Mấy đêm rồi cháu có ngủ được đâu."
"Hả? Kịch liệt vậy luôn hả? Quả nhiên người trẻ tinh lực dồi dào ha, trẻ trung thật tốt biết bao.
Nhưng mà trông nương tử cháu mỏng manh yếu đuối là thế, không biết có chịu nổi cháu giày vò không đây." Thẩm quả phụ cảm thán.
Khi Tề Cửu không có ở nhà, lúc rảnh rỗi dì ta từng sang nhà nàng chơi, tỉ mỉ quan sát Úc Đình Phương.
Xem dáng dấp quả là một ý trung nhân, làm việc cũng đoan chính rộng lượng, lại là người rất cần kiệm.
"Nào có đâu, cháu cùng Phương tỷ tỷ chia nhau ra ngủ, cháu ngủ ghế dài nàng ngủ giường lớn.
Trong phòng tự nhiên có thêm một người cháu thấy không quen, vì lẽ đó mà mấy đêm rồi không ngủ được.
Sao vậy ạ?" Tề Cửu khó hiểu hỏi, vẻ mặt thuần lương.
Thẩm quả phụ nghiêng mặt qua, có chút khó tin mà nhìn Tề Cửu.
"Cháu nói là, hai người các cháu vẫn luôn chia nhau ra ngủ sao, không xảy ra chuyện gì hết hả?"
"Đúng vậy! Còn xảy ra chuyện gì được nữa?" Tề Cửu đúng là có chút ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Thẩm quả phụ.
Thẩm quả phụ không biết nên trả lời Tề Cửu thế nào, cũng không biết nên dùng cách nào dạy cho Tề Cửu những chuyện đó, Tề Cửu mở hai mắt to tròn tò mò nhìn dì ta, dì ta cứ mãi ấp úng nói không nên lời.
"Ây dà! Cháu không biết gì thì sau này nương tử cháu nhất định sẽ dạy cho cháu thôi! Cháu qua nhà ta có chuyện gì không? Tìm ta nói chuyện chơi vậy thôi à?" Thẩm quả phụ uống một hớp, cuống quýt nói sang chuyện khác.
"Đương nhiên không phải rồi, cháu tới là