Non xanh nước biếc hữu tình
Nàng đây ta đó chúng mình hợp hoan.
(Fanfic)
Trong một túp lều tranh nọ, có hai trái tim vàng đang cháy hừng hực bên đống lửa bập bùng.
Tiếng lửa lách tách như chép miệng ganh tị với hai con người đang cuồng mê trong ân ái.
Một người ngẩng đầu nhắm mắt hưởng thụ.
Một người cúi đầu ra sức hoạt động môi, lưỡi và...!họng.
"Lan Nhi...!Ưmmm."
"Hưm...!Hưm ái ì???"
Thẩm Lan đáp lại mơ hồ không rõ, dùng giọng mũi hỏi lại Bạch Y.
Lúc này dì đang vô cùng bận rộn, một tay chống đùi Bạch Y, một tay cầm gốc gậy ra sức nuốt vào nhả ra nguyên cây gậy th*t to dài.
Mỗi lần quan đầu nóng cháy thọc tới hầu tâm, dì đều trợn mắt gục đầu, cố gắng nuốt trọn, làm ra một động tác thâm hầu hoàn hảo để lấy lòng Bạch Y.
Từ khi biết Bạch Y thích mở màn với khẩu giao, ngày ngày dì đều luyện...!nuốt.
Đến nay đã thuần thục không ít, đã không còn trợn trắng mắt vì ngạt thở, thậm chí còn mê luyến mùi xạ hương xộc ra từ quan đầu, dùng lưỡi liếm láp chọc ngoáy, trêu chọc nó ọc ra chút tinh rồi dùng vách họng mềm mại xoa bóp, dùng hầu tâm nuốt chửng.
Sung sướng~
Đồng bộ sở thích quả là điều tuyệt diệu của hai kẻ yêu nhau.
"Ư...!Ưm...!Ẹ ôi..."
Lúc này Bạch Y đã mở mắt ra, dùng ba ngón tay thăm hỏi miệng lỗ nhờn ướt, thọc vào rút ra, mang ra một đống nước mật.
"Nhẹ thế nào? Nàng nhấp minh họa cho ta xem thử lực đạo đi!"
Nói đoạn, Bạch Y dùng tay phải vỗ bốp một cái vào mông mẩy đang chổng lên, đổi lấy cái rùng mình của người đang cắn nuốt đại côn th*t của mình.
Thẩm Lan ngoan ngoãn nghe lời, bắt đầu chơi bập bênh trên đùi Bạch Y.
Cứ mỗi lần dì nhả gậy th*t ra, mông sẽ nhấp ra sau, dùng lỗ thịt nuốt ba ngón tay Bạch Y vào, cứ thế lặp đi lặp lại, miệng trên miệng dưới đều được ăn no.
"Hưm...!Giỏi lắm!"
Để khen ngợi, Bạch Y cố tình dùng ngón cái ấn vào cúc huyệt, để hai cái lỗ thịt đều cắn nuốt tay mình.
"Ứm...!Ứmh...!Ứmhh...!Xấu, xấu lắm!"
Thẩm Lan nhả gậy th*t ra, nức nở quở trách, đã nghiện mà còn ngại, eo lại phi tốc nhấp nhanh hơn, há hốc mồm mặc kệ nước miếng chảy xuôi.
Nhìn thấy ái nhân bỏ rơi cây gậy th*t đáng thương của mình, Bạch Y không cam lòng, nàng rút bốn ngón tay ra khỏi cơ thể ái nhân, rồi lại dùng cả bàn tay vỗ bốp vào cái bờ mông thèm đánh kia, để lại năm ngón tay đỏ chót xinh đẹp.
"Á~."
Thẩm Lan kêu lên một tiếng, dì hiểu ám chỉ này, bắt đầu chuyển mình, quỳ gối chổng cái mông thật cao chờ nhận mệnh.
Bỗng Bạch Y đứng dậy, nàng cúi người nắm hai bầu vú trĩu của Thẩm Lan, cũng kéo dì đứng dậy.
Thẩm Lan thuận theo, phối hợp từng động tác, Bạch Y ở ngay sau dì, hai tay xoa bóp hai vú dì, dương v*t chen vào kẽ mông từ phía sau, áp lên miệng huyệt chỉa ra trước.
Hai người dùng tư thế đó di chuyển tới dưới một thân cây.
"Chống tay, chổng mông.
Nhanh!"
Thẩm Lan y lệnh, chờ mong.
Bỗng Bạch Y ngồi sụp xuống phía sau Thẩm Lan, nàng chuyển mình dựa lưng vào thân cây, mặt đối diện với miệng huyệt của người nọ, hai tay ghì hai cái mông trắng nõn, bắt đầu liếm láp, cắn mút.
"Tiểu Y, ưm...!Nhanh đi, ta muốn."
"Gấp cái gì, ta còn chưa ăn kẹo xong cơ mà?!"
Kẹo? Thẩm Lan chợt nhớ tới điều gì.
Mặt đỏ càng thêm đỏ.
"Ta muốn ăn, Lan Nhi.
Nàng lấy ra đi."
Nói đoạn, Bạch Y lại cắn vào âm đế như muốn gia tăng kích thích, lưỡi liếm loạn hai mép âm thần ứa mật chờ đợi người nọ đút kẹo cho nàng.
Thẩm Lan bấu chặt vào gốc cây, cái mông căng thẳng, dốc sức toàn thân.
Nhưng dốc sức làm gì?
Dưới ánh lửa lập lòe, Bạch Y nhìn chằm chằm vào nơi chân tâm của Thẩm Lan.
Hai cánh hoa nơi đó đang nở rộ, chính xác hơn là đang tách ra, một vật tròn tròn bỗng xuất hiện ngấp nghé nơi miệng huyệt.
Bạch Y mê mẩn nhìn cảnh tượng trước mắt, bỗng nàng nổi lên ý xấu, ngón tay nhắm ngay hột thịt sung huyết đỏ hồng, búng một cái.
"Áhhh."
"Bộp."
Cùng với tiếng kêu thất thanh của Thẩm Lan là tiếng vật tròn nọ rớt xuống mặt đất đầy lá khô bên dưới.
Dù màn đêm tối tăm, dù trăng vàng lười soi sáng, vẫn không khó nhận ra đó là một viên kẹo hồ lô to tròn.
Đến đây lại phải kể đến buổi chiều hôm đó.
Khi hai người vừa đặt chân đến một thành nhỏ ở phương Nam, tuy đất hẹp người thưa nhưng lại không thiếu phong cảnh hữu tình.
Thẩm Lan và Bạch Y quyết định buổi tối sẽ không ở khách điếm mà sẽ cắm trại ở ven rừng, gần cạnh một hồ nước trong veo nổi danh xa gần.
Để chuẩn bị, hai người ghé qua khu chợ mua sắm một chút, luôn tiện hỏi thăm thêm về địa điểm có thể du hí quanh đây.
Bỗng Bạch Y dừng lại trước một hàng kẹo hồ lô, nàng nhìn những viên kẹo óng ánh no tròn, hai mắt chớp chớp như trẻ con lần đầu nhìn thấy kẹo, nào ai biết những suy nghĩ chất chứa đằng sau.
"Lan Nhi, ta muốn ăn kẹo hồ lô."
"Bao lớn rồi mà còn ăn kẹo, bộ còn nhỏ lắm sao?"
"Bộ kẹo này người lớn ăn vào thì chết sao, hứ!"
Ông chủ bán kẹo thấy hai người lớn ấu trĩ, hai mắt cong cong mỉm cười thân thiện, không nói gì.
Thẩm Lan hừ lạnh, "Cho một xiên đi ông chủ, cháu nhà tôi hơi già một chút, ông đừng chê cười nhé!"
Bạch Y trợn to mắt, cầm xiên kẹo, nghiến răng nói từng chữ "Cảm-tạ-nương!"
Sau đó tiểu Bạch Y bước nhanh theo "mẫu thân", vừa đi vừa gặm kẹo, tiếp tục nung nấu những ý xấu trong đầu.
Quả thật thì người lớn không thích hợp ăn kẹo của trẻ con.
Bạch Y mới ăn hai viên đã ngán không nuốt nổi.
"Lan Nhi, ngán quá à!"
"Xớ, đòi cho lắm, ăn cho hết đi chứ."
Thẩm Lan liếc Bạch Y một cái, lấy khăn tay trong ngực ra tính gói kẹo lại cho vị phu quân ấu trĩ của mình.
Bỗng khăn bị Bạch Y đoạt lấy, tay bị Bạch Y nắm lấy, kéo đi.
"Đi đâu vậy?"
"Suỵt, mau theo ta, có kẻ xấu."
Thẩm Lan bị kéo đi ngơ ngác dòm quanh, cho tới khi đi vào một ngõ vắng, Bạch Y mới chịu dừng lại, còn cẩn thận xem xét chung quanh, cảm thấy an toàn mới trở lại bên cạnh Thẩm Lan.
"Kẻ xấu nào vậy?" Thẩm Lan tò mò, chẳng lẽ tên lang băm này đi vân du khắp nơi chữa bệnh rồi gây thù chuốc oán với người ta, nên giờ mới cong đuôi bỏ trốn?
Bạch Y nhìn vào mắt Thẩm Lan, nhếch môi cười khẽ: "Kẻ xấu chính là...!Ta đây!"
Sau đó nàng sáp lại gần Thẩm Lan, một tiến một lui, cho tới khi Thẩm Lan chạm lưng vào tường không còn chỗ để lùi bước.
"Nói khùng nói điên gì vậy?! Này...!Làm gì đấy?"
Bạch Y cười hắc hắc, thò tay vào áo Thẩm Lan, nhét cái khăn tay khi nãy vào rãnh ngực dì.
"Cất đồ chút thôi, có gì đâu."
Thẩm Lan đỏ mặt, giữa thanh thiên bạch nhật lại bị người này sàm sỡ, dì tức anh ách, mặt mày hậm hực, giận dỗi quay đi.
Bạch Y cười hì hì, sáp lại ôm dì từ phía sau, mở miệng ngọt ngào: "Lan Nhi yêu dấu, ta đùa chút thôi, nàng đừng giận nha." Vừa nói tay vừa mò mẫm bên dưới thò vào trong váy, chạm tới một mảng ướt át.
"Không phải chứ, ta mới chạm vào chút thôi mà nàng đã ướt rồi sao, giờ này có sớm quá không?"
Thẩm Lan thẹn quá thành giận, hất tay Bạch Y ra, xoay người lại tính đấm cho người này mấy phát.
Nào ngờ lại bị người này túm lấy tay, cường thế đẩy vào tường, còn bị người này rút vào cổ, hôn hôn mút mút.
"Tiểu Y, đừng ở đây." Thẩm Lan nhỏ giọng cầu xin, trong giọng nói đã nhuốm màu tình dục.
"Được thôi, vậy thì nàng phải giúp ta."
Nói đoạn, Bạch Y rời khỏi cổ Thẩm Lan, nàng giơ xiên kẹo vẫn còn ba viên lên, kéo một viên ra để trước mặt Thẩm Lan.
"Nhờ nàng giữ hộ một lát."
Không cho Thẩm Lan có cơ hội trả lời.
Nàng cởi quần Thẩm Lan, cầm viên kẹo rà rà trước miệng huyệt ướt át, nhẹ giọng dỗ dành.
"Ngoan, nuốt vào đi."
Theo tay Bạch Y đẩy vào, viên kẹo chen lấn tách hai mảnh cánh hoa ra, căng rộng cái lỗ nhỏ hẹp rồi mất hút trong đó.
Thẩm Lan không phản kháng, cũng không nói tiếng nào, thở hổn hển nhìn từng viên kẹo tọt vào trong hoa huy*t của mình, trong lòng thầm thăm hỏi ba đời tên nào lại làm kẹo hồ lô to tròn đến thế, dì ăn mà muốn nghẹn luôn rồi.
"Xong, kẹp cho chặt đừng để rơi ra đấy, bằng không, tối nay không biết ta sẽ phạt nàng thế nào đâu."
Bạch Y hài lòng nhìn ba viên kẹo đã được cất giữ