Sau khi giằng co một thời gian, từng ký hiệu trong nguyên khí bản mạng của Ngọc Li Hành đã lần lượt bị xé tan.
Không biết vì sao, mỗi lần có vỡ vụn tiếng vang lên, trái tim của A Li đều sẽ hơi rung lên nửa vời một chút. Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác phiền chán, không đầu không đuôi, bắt lấy không được.
Vân ɖu͙ƈ Hưu phát hiện A Li tâm thần không yên, cúi mắt xuống nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "Có thể giúp được hắn, chỉ có Nghịch Sinh Luân."
A Li giương mắt nhìn hắn, chỉ thấy trêи mặt Vân ɖu͙ƈ Hưu xuất hiện trêи mặt thần sắc trầm tĩnh bình thản khó có được .
"Nếu như không có ngươi, ta với hắn có lẽ có thể trở thành bằng hữu." Bước chân hắn nhanh hơn một chút, cũng không quay đầu lại nhìn Ngọc Li Hành đang chiến đấu .
A Li trố mắt một lát.
Có thể làm cho Vân ɖu͙ƈ Hưu nói ra lời kết giao bằng hữu như vậy, đủ để chứng tỏ trong lòng hắn, Ngọc Li Hành là đối tượng vô cùng đáng giá để kết giao. Nếu hắn đã không chọn ra tay giúp đỡ, vậy hẳn là hắn cũng thật sự bất lực . Hắn bị thương quá nặng, mắt thường đều có thể nhìn ra hắn đang trong trạng thái suy yếu.
Có thể giúp Ngọc Li Hành chỉ có Nghịch Sinh Luân, nhưng mà Nghịch Sinh Luân này ở trong bụng Thực Tử yêu cơ mà, muốn lấy được Nghịch Sinh Luân phải giết chết thực tử yêu... Vấn đề chính là không giết được Thực Tử yêu đó chứ ? ! Chuyện này chẳng phải rơi vào vòng tròn không lối thoát rồi sao ?
A Li sầu mi khổ kiếm nói: "Ta không lừa ngươi, Nghịch Sinh Luân thật sự là ở trong bụng Thực Tử yêu mà! Ngươi muốn dẫn ta đi nơi nào chứ?"
Bước chân của Vân ɖu͙ƈ Hưu vẫn không ngừng, lạnh như băng nói: "Vậy để nó ăn ngươi vào trong bụng, vậy là ngươi có thể lấy ra giùm ta rồi."
A Li vụng trộm bĩu môi.
Được Vân ɖu͙ƈ Hưu cứu mạng hai lần, lá gan của nàng đã lớn lên đến mức mắt thường có thể thấy được. Nàng biết hắn hiện tại không hề có chút ý định nào giết nàng cả.
Phía sau lưng lại một lần nữa vang lên tiếng ký hiệu vỡ tan thanh thúy. Vân ɖu͙ƈ Hưu đẩy tốc độ nhanh hơn, nửa ôm nửa kéo A Li,thả người về trước hai lần, chợt rơi xuống một khối đá to đột ngột trồi lên trước mặt.
Khi Thực Tử yêu phát cuồng, nó đã đập phá chỗ trung tâm sào huyệt này thành một cái hố hình dạng như cái bát to, dưới đáy bát trơn nhẵn này đột ngột lại lộ ra một tảng đá có vẻ có chút kỳ lạ.
Chỉ thấy Vân ɖu͙ƈ Hưu cúi người, vươn ngón trỏ chạm vào trêи tảng đá có hình dạng như cái quan tài này, một lát sau, hắn khẽ nhẹ nhàng nghiến răng, nâng tay trái lên.
Một luông khí đen kéo dài xuất hiện từ trong bàn tay hắn, hắn tiện tay bổ xuống, trêи tảng đá quan tài bị vỡ ra làm hai, bên trong lộ ra một cái xác chết bị bao bọc bởi hợp chất gì đó trong suốt màu lam.
"Đây là cái gì?"
"Lão ma tôn, Vu Bố Vũ." Vân ɖu͙ƈ Hưu nheo mắt lại, trêи mặt hiện lên vài biểu cảm rất nhỏ, "Xem như nửa sư phụ của ta, nên nể mặt cho hắn toàn thây."
A Li biết bản thân mình tốt nhất không nên quá tò mò về ân oán tình cừu của mấy đại lão, nàng nhẹ nhàng kéo kéo tay áo của hắn, "Vậy Nghịch Sinh Luân..."
Vân ɖu͙ƈ Hưu quay đầu lại nhìn nhìn nàng, khóe môi xinh đẹp bỗng nhiên hiện lên nụ cười tà khí mà A Li nhìn không hiểu: "Đi thôi."
A Li phát hiện trêи xương bả vai mình bỗng có một bàn tay to phủ trêи.
Chợt, sau lưng truyền đến một lực đẩy mạnh không thể kháng cự, nàng mạnh mẽ bị đánh về phía trước, té vào trêи cái hợp chất màu lam kia. Vốn tưởng rằng chạm vào sẽ rất cứng rắn, không nghĩ tới bàn tay vừa đặt lên, lại cảm giác như đang rơi vào một đám mây.
A Li còn chưa kịp kinh ngạc la lên, cả người bỗng nhiên ngã vào, thân thể như không có trọng lực mà thẳng tắp rơi thẳng xuống. Thật giống như mới vừa rồi mặt đất chính là bầu trời, mà cái khối màu lam kia chính là một lỗ hổng giữa trời xanh. Nàng một cước bước vào bầu trời, sau đó liền rơi xuống dưới mặt đất.
Thanh âm quỷ mị của Vân ɖu͙ƈ Hưu vẫn ẩn ẩn đuổi theo phía sau: "Trêи người ngươi có trái tim của con non kia, chắc hẳn cái Ma cấm chế này này không ngăn được ngươi... Nếu như chết, thì trách vận khí không tốt đi... A, ha ha, mà nói đi cũng phải nói lại, được chết dễ dàng như vậy cũng không hẳn là vận khí không tốt đâu..."
A Li còn đang rơi xuống với tốc độ cao, trái tim nàng phảng phất bị một sợ tơ mỏng manh treo lên, liều mạng lúc lắc về phía yết hầu. Giờ này khắc này, nàng ngay cả sức để mắng Vân ɖu͙ƈ Hưu đều không có .
Nàng tiếp tục rơi xuống...
Trong lòng run sợ cúi đầu nhìn xuống dưới, phát hiện cách mặt đất còn cách thật sự xa. Trong tầm mắt của nàng, mặt đất màu nâu bên dưới chỉ cỡ đầu ngón tay út bé xíu, còn lại chỉ có thể thấy là một không gian màu lam tinh thuần đến cực điểm.
A Li tiếp tục rơi xuống.
Không thể không nói thích ứng quả là một chuyện thật đáng sợ, sau khi rơi xuống hơn mười giây, A Li dần dần vô cảm . Nàng thậm chí còn có tâm tư thay đổi tư thế, mở hai bàn tay ra, mặt hướng tới phía dưới.
Nàng phát hiện bản thân vẫn có thể hô hấp bình thường, nhưng mà...., sao nơi này không có gió nhỉ ?.
Có thể hô hấp tức là ở đây thật sự có không khí, nếu có không khí, nàng rơi với tốc độ cao như vậy từ trêи cao xuống, nhất định sẽ có cuồng phong đập vào mặt.
Vì sao không có gió? Dị thường như vậy chắc chắn phải có ý nghĩa gì đó...
A Li nhắm mắt lại, hơi nín thở một chút, lẳng lặng cảm thụ được những thay đổi dù rất nhỏ của cơ thể mình.
Không có gì cả.
Quả nhiên, rơi xuống chỉ là ảo giác.
Đây là ảo cảnh rồi!
Tâm niệm A Li vừa động, mở mắt ra.
Hai chân đã vững vàng đứng ở trêи mặt đất màu nâu.
Ở phía trước, có một người đang ngồi.
A Li dè dặt cẩn trọng lại gần. Đợi đến khi nàng thấy rõ ràng bộ dáng người trước mắt, sau lưng không khỏi nảy lên một cơn ớn lạnh chạy dài, da đầu và quai hàm cũng run run lên, tay chân đều xụi lơ .
Đây là một người mặc áo bào màu tro, nhìn không ra tuổi, bởi vì hắn đang ăn khuôn mặt của hắn.
Hắn lấy răng giả ở trong miệng ra —— có lẽ cũng không phải là răng giả, chỉ là thoạt nhìn giống vậy. Hắn kéo cái hàm răng đang kháp kháp động đậy trong miệng ra, để lên khuôn mặt của chính mình, răng cắn mạnh một cái, kéo ra một dây thịt, bỏ vào trong miệng, sau đó quái nhân này lại nhét hàm răng vào miệng, tiếp tục hự hự nhai nhai nuốt nuốt.
A Li nín thở, rút lui một bước. Nàng đã tận lực không tạo ra động tĩnh gì, không nghĩ tới vẫn làm kinh động quái nhân kia.
Hắn run run rẩy rẩy đứng lên.
A Li nhìn thấy bên dưới áo bào tro của hắn là một cái chân trơ xương không hề có chút da thịt nào.
"Hiếc, hiếc, hiếc, hiếc..." Hắn nhếch môi nở nụ cười, giữa hai hàm răng còn đang cắn da mặt mình, trong hốc mắt chỉ còn có một tròng mắt đang xoay lòng vòng.
"Cuối cùng cũng có kẻ đến rồi... Hiếc, hiếc, hiếc, hiếc... Nếu không ai đến, bản tôn chắc cũng ăn xong bản thân mình rồi!" Hắn đi hướng về A Li.
Trong đầu A Li chợt ong ong lên, theo bản năng muốn chạy trốn. Nhưng mà, mặt đất màu nâu bên dưới bỗng nhiên biến mất, bốn phía chỉ còn lại có màu lam vô biên vô hạn. A Li đạp đạp vài cái, phát hiện bản thân mình không thể đi tới phía trước, cũng không thể lùi lại phía sau.
Nhưng quái nhân lại vẫn hành động được tự nhiên.