Người từ trong rừng trúc chạy đến chính là Ngọc Diệc.
Vân ɖu͙ƈ Hưu mạc danh kỳ diệu đưa mắt nhìn nàng ta.
Ngọc Diệc ở chỗ này chờ hắn một lúc lâu, nghe Ngọc Li Hành cùng Giang Nhật Dật đều nói Vân ɖu͙ƈ Hưu sẽ không đến, trái tim đơn phương của nàng ta sớm bất ổn không yên, giờ phút này rốt cục nhìn thấy Vân ɖu͙ƈ Hưu, nhịn không được tự mình tưởng tượng ra một tuồng tình yêu sinh ly tử biệt cẩu huyết không thôi, hận không thể bổ nhào vào trong lòng hắn nói hết tâm sự.
Ngọc Diệc chẳng qua là một thiếu nữ mới dậy thì, đột nhiên gặp phải biến cố lớn, thân nhân chỉ trong một buổi đã bị người tàn nhẫn sát hại hết, nàng ta nhìn thấy tất cả, bị kϊƈɦ thích cực lớn, thần trí sớm đã có chút không bình thường . Sau khi được Vân ɖu͙ƈ Hưu cứu ra, nàng ta bất tri bất giác đem tất cả hi vọng cùng tình yêu đều gửi gắm lên người hắn. Lúc này, nàng ta đã cố chấp nhận định, Vân ɖu͙ƈ Hưu là trở về để tìm nàng ta, đó là do hắn yêu thích nàng ta, muốn dẫn nàng ta cùng đi.
Ngọc Diệc chạy đến phía trước Vân ɖu͙ƈ Hưu, ánh mắt lên lên xuống xuống đánh giá hắn, càng lúc càng si mê, kìm lòng không đậu vươn hai cánh tay về phía hắn.
Vân ɖu͙ƈ Hưu vội vàng thối lui hai bước, con ngươi co rút lại, khóe môi lại nhe răng lộ ra sát khí trong lòng hắn.
"Vân lang..."
Khoé miệng Vân ɖu͙ƈ Hưu giật giật.
"Hoá ra là bà điên." Hắn chán ghét nhíu mày tự nói, "Không giết. Cút."
Xoay người muốn đi.
Ngọc Diệc vội vàng ngăn hắn lại, lấy từ trong lòng ra một thứ, vô cùng trân trọng đưa đến trước mặt hắn: "Ta, ta biết thứ này rất quan trọng, cho nên không có giao cho gia chủ..."
Đúng là một viên mệnh ngọc màu xám!
Vân ɖu͙ƈ Hưu cuối cùng nhớ tới nàng ta là ai .
"Mệnh ngọc của Ngọc Lâm Lang?"
Ngọc Diệc vội vàng gật đầu: "Ừ ừ! Ta đưa cho gia chủ là mệnh ngọc của cha ta, ta..."
"Tuy ta không mấy quan tâm tới loại chuyện này. Nhưng, vì sao làm trái lời ta?" Thanh âm Vân ɖu͙ƈ Hưu tuy ôn hoà lại vài phần, nhưng A Li lại có thể cảm giác được hắn động sát khí một lần nữa.
"Ta, ta..." Thiếu nữ đỏ mặt, "Ta..."
"Pi, pi!" A Li dùng đầu của bản thân cọ cọ Vân ɖu͙ƈ Hưu.
Còn có thể vì sao? Ngọc Diệc luyến tiếc cắt đứt liên hệ với hắn, cố ý để lại một manh mối như vậy, muốn cho hắn lại đến tìm nàng ta, khó trách Ngọc Diệc lại chắc chắn Vân ɖu͙ƈ Hưu sẽ đến như vậy!
Kỳ thực Vân ɖu͙ƈ Hưu vốn cũng chỉ là lợi dụng Ngọc Diệc để dẫn dụ Mẫn Phong rời đi thôi, mệnh ngọc chẳng phải thứ quan trọng gì, giao hay không giao cho Ngọc Li Hành, đối với Vân ɖu͙ƈ Hưu mà nói, căn bản không liên quan.
Chẳng qua, một đại ma đầu như hắn thống hận nhất hẳn chính là việc người khác làm việc không theo ý hắn ! Ngọc Diệc quả nhiên là không biết sống chết.
Trong tay Vân ɖu͙ƈ Hưu ngưng ra một thanh kiếm đen, lười biếng giật giật thân mình.
A Li vươn một cái cánh nhỏ, nhẹ nhàng đẩy đẩy ngón tay của hắn, đôi mắt đen láy tròn xoe sáng ngời nhìn hắn, đẩy một chút, lại đẩy một chút. Cái bộ dáng này thật là đáng yêu đến nói không nên lời.
Vân ɖu͙ƈ Hưu chần chờ một lát, híp mắt bình tĩnh nhìn A Li, nhận mệnh ngọc, "xoẹt" một tiếng xoay tay vung kiếm lên.
Sau đó xoay người đi.
Trái tim nhỏ của A Li hơi hơi căng thẳng, vặn vẹo đầu muốn quay về phía sau xem, nhưng nề hà thân thể nàng rất béo, cổ quá ngắn, không thể nào xoay về phía sau được. Vân ɖu͙ƈ Hưu phát hiện ý đồ của nàng, cố ý nắm chặt thân hình nàng xoay về phía trước, chặt đến độ nàng không ngừng vẫy vẫy cánh.
"A ——" phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai.
A Li ngơ ngác nghiêng đầu: "Pi ?"
Hắn vậy mà không giết Ngọc Diệc?
"Tóc của ta! Tóc của ta!" Ngọc Diệc kêu khóc, một tiếng cao hơn một tiếng, "Tóc của ta a!"
Lồng ngực Vân ɖu͙ƈ Hưu khẽ run, khóe môi lộ ra một nụ cười đầy hư ý.
Động tác vẫy cánh của A Li chậm dần: "Ngô... Pi ?"
Hoá ra hắn cắt mất tóc của người ta!
A Li thở dài nhẹ nhõm một hơi, dở khóc dở cười nhìn Vân ɖu͙ƈ Hưu đắc ý dào dạt.
"Không phải là vì ngươi cầu ta, ta mới buông tha cho nàng ta." Hắn tà dị liếc mắt nhìn A Li một cái, "Nữ nhân thích ta nhiều như vậy, giết cũng giết không hết."
Ta cũng đâu có cầu ngươi nga ?
"... Pi." Được, được, được , ngươi đẹp ngươi có lý, ngươi nói cái gì cũng đúng.
Vân ɖu͙ƈ Hưu mang theo A Li lướt về hướng Tây Nam.
A Li đưa mắt nhìn mặt trời ở phía trước, tâm tình tốt lên.
Nhìn theo hướng phía trước, hắn hẳn là muốn đi đến phía Tây nam của Tiên tộc trợ giúp nhạc phụ... Ấy không phải, trợ giúp thủ hạ cũ của hắn, vợ chồng Điều Đồ và A Ngọc rồi!
A Li thẹn thùng xoay xoay thân thể mập mạp của mình trong lòng bàn tay Vân ɖu͙ƈ Hưu, mổ nhẹ hắn một cái.
Hắn cũng thật tự nhiên nhéo lại hai cái, tựa như đang bóp bóp một cục lông xù mịn màng vậy.
Xúc cảm thật tốt.
A Li nghĩ rằng, những thứ nên nói đều nói với hắn rồi , lấy tính tình duy ngã độc tôn của đại ma đầu này, khẳng định không thể tha thứ cho hành động của Vu Sơn Tú dưới mí mắt mình. Dù sao loại chuyện cấu kết ngoại tộc giết hại đồng bào này, nếu xảy ra ở bất cứ chủng tộc nào đều là tội ác tày trời! Huống hồ Vu Sơn Tú hôm nay dám cấu kết Giang Nhật Dật đối phó vợ chồng Tây Thiên Ma, ngày mai sao biết được nàng ta có phải sẽ cấu kết Đại Thánh Quân đến tiêu diệt đại ma đầu chuyển thế là hắn hay không?
Hắn khẳng định sẽ không để cho âm mưu của Vu Sơn Tú thành công.
A Li càng nghĩ càng thấy vui vẻ, bất tri bất giác nghiêng đầu liền ngủ.
Ở bên cạnh Vân ɖu͙ƈ Hưu, hình như ngủ cũng đặc biệt ngon.
"Oanh ầm ầm —— "
Sét đánh .
A Li chép chép cái mỏ nhỏ nhắn, đầu dụi dụi, thật tự nhiên dùng lớp vải nóng hừng hực đang gối đầu lên lau lau nước miếng.
Thân thể lạnh lẽo, có sát khí!
Nàng đang mơ mơ màng màng bỗng tỉnh hẳn .
"Pi ? !"
Hoá ra không biết từ khi nào, Vân ɖu͙ƈ Hưu cư nhiên lại bỏ nàng vào một bên trong lòng ngực, bên trong cả lớp áo ngoài trước ngực hắn.
Nàng khẩn trương vô cùng, dùng cánh che lại cái khối nho nhỏ nào đó, trườn về hướng cổ áo hắn, ló đầu ra thăm dò.
Hắn cười lạnh liếc nàng một cái, sau đó nhìn thẳng phía trước.
A Li cố sức cuộn tròn thân thể lại, dùng vuốt móc lấy xiêm y của hắn, rướn đầu lên phía trước, nhìn theo tầm mắt của hắn.
Chỉ thấy mây sét đang cuồn cuộn, tia chớp tàn sát bừa bãi. Trong tầm mắt, từng tầng mây đen đang nặng nề tụ đến chồng lên nhau, phảng phất như từ trêи bầu trời đang muốn rơi xuống mặt đất, vây quanh một toà thành không lớn không nhỏ.
Nhìn cẩn thận hơn chút, hoá ra trêи đám mây đen của thiên địa không phải là đang chồng lên một lớp mây đen nữa, mà là một đại quân yêu ma mênh ʍôиɠ vô bờ đang tụ họp lại với nhau!
Yêu ma họp thành!
"Pi! pi!" A Li vẫy cánh, suýt chút nữa thì té nhào đầu ra khỏi xiêm y của Vân ɖu͙ƈ Hưu, lọt ra ngoài.
Chỉ thấy tình hình chiến đấu phía dưới rất kịch liệt!
Khi binh lính ở trêи chiến trường, thông thường sẽ là máu nóng dồn hẳn lên đầu,