Vân ɖu͙ƈ Hưu giúp A Li tắm rửa một cái.
Hắn ghét bỏ nói đám lông nhung của nàng quá bẩn, lại chèm bẹp như thế , ảnh hưởng xúc cảm.
Vân ɖu͙ƈ Hưu hiển nhiên không có kim nghiệm chăm sóc thú cưng, hắn cầm lấy hai cánh của nàng, đem toàn bộ nàng nhúng vào trong nước, lại nhúng nhúng hai cái, sau đó thẳng thừng đẩy vào trong vách hồ cọ cọ chà chà, lại lặp lại quy trình nhúng nhúng...
Xong việc, hắn cầm lấy A Li lên bờ.
Khi hắn định thay quần áo, đem A Li đặt lên bên bờ.
A Li cảm thấy bản thân mình còn sống thật sự là cám ơn trời đất.
Nàng mở hai cái chân khẳng khiu ra, duỗi duỗi cánh, ghé vào trong mảnh đá năm màu trêи mặt hồ, cả người xụi lơ. Động cũng không muốn động, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng khụ khụ một tiếng, phun ra mấy ngụm nước nhỏ xíu m.
Bộ lông của nàng ẩm ướt ép sát vào trêи người, cảm giác của A Li như muốn hỏng bét .
Không biết nuôi đừng nuôi nga !
Hai cái chân dài đi đến trước mặt nàng.
Vân ɖu͙ƈ Hưu tùy tiện khoác một kiện áo choàng màu đen, chưa buộc lại vạt áo, trêи tóc hắn còn ướt, vung vãi ra vô số hạt nước bé xíu.
Hắn bóc nàng lên, đầu ngón tay ngưng ra một bong bóng nước đen Huyền Thuỷ, thẳng thừng nghiền quá qua nghiền lại trêи bộ lông nhung của nàng, hút hết toàn bộ bọt nước trêи người nàng.
Bộ bông chíp bông một lần nữa trở nên mềm mại xoã tung, cảm giác thật sự là rất thư thái! A Li nhịn không được ngáp một cái nho nhỏ.
Nếu không phải Vân ɖu͙ƈ Hưu đang dùng hai ngón tay cầm lấy nàng của nàng rồi lắc lắc nàng trêи không trung, A Li cảm thấy bản thân mình có thể ngủ luôn tại chỗ rồi.
Hắn đặc biệt chiếu cố cọng lông ngốc tên đỉnh đầu nàng, cứ phất tới phất lui, tự đùa tự vui, buồn cười đến không ngậm miệng lại được.
A Li bỗng nhiên cảm thấy, Vân ɖu͙ƈ Hưu hình như là ở chỗ này chờ ai đó thì phải.
Tựa như lần đó ở Tích Ma Uyên, sau khi tắm rửa xong, hắn ngồi bên dòng suối đợi thật lâu, kết quả vừa lúc gặp được Diêu Khanh Khanh cùng Ngọc Li Hành.
"Pi ?"
Ngay khi trái tim nhỏ của A Li vừa mới vừa động, chỉ thấy màn tuyết trắng chợt cong lên, tách thành một cái thông đạo, một ánh sáng xanh ngự khí bay đến, chỉ trong tích tắc liền đến trước mặt.
Ngọc Li Hành!
"Quả nhiên đến đây." Vân ɖu͙ƈ Hưu biếng nhác đứng lên, không chút để ý buộc lại dây áo.
Vạt áo trước vẫn còn hơi hơi lỏng , lộ ra một phần khuôn ngực rắn chắc.
Ngọc Li Hành thoạt nhìn khí sắc không tệ, hắn xoay người rơi xuống đất, thu hồi ngọc tiêu, ánh mắt lăn lộn qua vài lần trêи quần áo không chỉnh tề của Vân ɖu͙ƈ Hưu, hầu kết khẽ nhúc nhích, mặt mày lộ ra chút bất mãn: "A Li đi cùng với ngươi đó, chút ý chút đi !"
Dứt lời, ánh mắt dừng lại trêи người A Li, nở nụ cười như trút được gánh nặng: "A Li, không ốm nha."
"Chiêm chϊế͙p͙!" Con chim béo đập cánh đến mức muốn bay, bị Vân ɖu͙ƈ Hưu nắm lấy cẳng chân một phen.
"Ám Thuỷ là người của ngươi." Ngọc Li Hành nhìn về phía Vân ɖu͙ƈ Hưu gật gật đầu, ngữ khí vô cùng khẳng định.
Vân ɖu͙ƈ Hưu cười cười, không phủ nhận.
Ngọc Li Hành lắc đầu, cũng cười : "Cùng người thông minh nói chuyện, ta cứ đi thẳng vào vấn đề . Ngươi làm sao biết ta có thể cảm ứng được vị trí A Li?"
"Vốn dĩ cũng không xác định lắm." Con ngươi Vân ɖu͙ƈ Hưu lóe lên.
"Hiện tại xác định rồi ." Ngọc Li Hành cười thở dài, "Thực ra ta cũng vậy, mười ngày trước mới biết mình có năng lực này. Lần đó lúc ở Tích Ma Uyên, ngươi đã nhìn ra ta cố ý đi tìm A Li sao?"
"Ừ, " Vân ɖu͙ƈ Hưu cười như không cười tiếu, "Ta cũng nhìn ra mục đích của Diêu Khanh Khanh không phải là trừ yêu."
Ngọc Li Hành gật gật đầu: "Lúc trước liền có nghe lời đồn, nói Ma tôn có bản lĩnh hiểu rõ nhân tâm, xem ra quả là như thế. Đây là bí mật của ngươi, ta sẽ không hỏi nhiều. Ngươi đã bảo Ám Thuỷ cố ý thả ta rời khỏi Trung Cháu, lại cố ý tại chờ ta ở nơi đây, chắc hẳn có chuyện gì đó cần ta hỗ trợ, nói thẳng đi."
"Nguyên nhân." Trêи mặt Vân ɖu͙ƈ Hưu mất đi biểu cảm.
Ngọc Li Hành bỗng nhiên cảm giác quanh thân lạnh toát, lông tơ dựng lên thẳng đứng. Hắn có thể cảm giác được, giờ phút này Vân ɖu͙ƈ Hưu vô cùng khủng bố!
Chẳng qua, loại sát khí âm trầm sắc bén này không phải nhằm vào hắn.
Trong nháy mắt, Ngọc Li Hành hiểu rõ .
Hắn nhẹ nhàng hít một ngụm khí lạnh: "Ngươi muốn hỏi, nguyên nhân ta có thể cảm ứng được vị trí của A Li đúng không? Có lẽ ngươi đã đoán được —— chính là vì cấm thuật kia. A Li là ta dùng huyết mạch tinh nguyên triệu hồi về, giống như những cặp song sinh có thể cảm ứng được nhau, bằng huyết mạch đó, ta cũng có thể cảm giác được sinh tử cùng phương vị đại khái của muội ấy."
Không đợi Vân ɖu͙ƈ Hưu đặt câu hỏi, hắn tiếp tục nói: "Về phần vì sao mười ngày trước ta mới biết mình có năng lực này... Thực không dám dấu diếm, lấy sức lực của một mình ta, kỳ thực là không thể phát động cái cấm thuật kia, cô mẫu Ngọc Lâm Lang cũng tham dự. Cái cấm thuật kia phải hợp lực cả hai người bọn ta mới thành công thi triển ra được. Mười ngày trước, cô mẫu Ngọc Lâm Lang cho người đem mệnh ngọc của cô mẫu đến trêи tay ta —— đúng, cô mẫu kỳ thực cũng chưa chết, cái mệnh ngọc giao cho Ngọc Diệc kia chẳng phải là mệnh ngọc của cô mẫu. Nếu như ta đoán không sai, cô mẫu hẳn là sắp làm nhiệm vụ gì đó ở trong thánh cung, sợ ta lo lắng cho nên mới đem mệnh ngọc chân chính để ở chỗ ta. Chuyện này ngươi hẳn không có hứng thú, ta sẽ không nói tỉ mỉ . Coi như là âm kém dương sai đi, khi cầm được mệnh ngọc của cô mẫu, ta đột nhiên phát hiện, bản thân mình cùng một sự tồn tại nào đó đột nhiên sinh ra một cảm ứng khá huyền diệu, khi đó ta liền đoán, là A Li thành công trở lại!"
Vân ɖu͙ƈ Hưu gật gật đầu, sắc mặt vẫn không thay đổi.
Ngọc Li Hành cũng quen biết hắn thật lâu, tất nhiên có thể đoán được hắn suy nghĩ cái gì.
"Ngươi không biết là ai dùng cấm thuật triệu hồi ngươi về đúng không?" Ngọc Li Hành cẩn thận hỏi.
Vân ɖu͙ƈ Hưu mặt không biểu cảm, gật đầu.
Ngọc Li Hành hít một ngụm khí lạnh. Ai cũng biết, Ma tôn độc lai độc vãng, chưa từng có bất cứ người thân cận nào. Việc chuyển sinh này nếu như không phải chính bản thân hắn an bày, như vậy, người đứng sau bức màn có thể đem một hồn phách tà ác cường đại như hắn triệu hồi về, quả thực là thực lực không phải nhỏ! Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, nếu như phát hiện nhất cử nhất động của bản thân đều một cường giả có mục đích không rõ ràng, từ một nơi bí mật gần đó nhìn trộm... Cảm giác nhất định là không tốt chút nào !
Ngọc Li Hành không khỏi nhíu mày.
Vân ɖu͙ƈ Hưu đột nhiên xuỳ cười ra tiếng, hắn tiến nhanh lên phía trước, một tay nắm lấy A Li, một tay nắm trêи bả vai Ngọc Li Hành.
"Làm Ngọc gia gia chủ, vậy mà ngươi không ngại cấu kết với yêu ma nga."
Ngọc Li Hành cũng quen cái kiểu đột ngột nảy ra ý tưởng kỳ quái của hắn, liền cười khổ nói: "Thân muội của ta là yêu ma đàng hoàng đứng đắn có được không? Vân ɖu͙ƈ Hưu, lúc trước khi ngươi còn là Ma Tôn, ta đã không cảm thấy ngươi có lý do gì đáng chết —— nếu cái bọn họ sợ chính là bản lĩnh nhìn thấu nhân tâm của ngươi, vậy chỉ có thể chứng tỏ rằng chính bọn họ có tâm tư gì đó không để ai nhìn thấy được. Mấy năm nay tương giao với ngươi, ngươi làm người như thế nào ta đây rất rõ ràng ."
Vân ɖu͙ƈ Hưu nở nụ cười, hiếm khi không nói lời thô tục: "Ngươi biết cái gì."
Hắn hi hí mắt, miễn cưỡng nói tiếp: "Sẽ có một ngày, ngươi sẽ biết bọn họ là đúng ."
Ngọc Li Hành không tin: "Không. Hiện thời ta càng ..."
"Không cần kết luận quá sớm." Vân ɖu͙ƈ Hưu vỗ vỗ bờ vai của hắn, dựng ngón tay trỏ lên lắc lắc, "Ta muốn làm chuyện gì, nhất định sẽ làm. Cho dù đem tam giới biến thành luyện ngục, ta cũng không quan tâm."
Ngọc Li Hành khϊế͙p͙ sợ nghiêng đầu nhìn hắn.
Khoảng cách gần như vậy, hắn có thể tinh tường nhìn thấy trong ánh mắt Vân ɖu͙ƈ Hưu có tơ máu đỏ còn uốn lượn xoay quanh, từ ngoài tròng trắng kéo dài tới trong con ngươi, cực kỳ yêu dị. Hắn biết Vân ɖu͙ƈ Hưu không phải đang nghĩ nhiều, mà là, chuyện đó, thật sự biến thế giới này thành luyện ngục.
Ngọc Li Hành kinh ngạc nhìn Vân ɖu͙ƈ Hưu, có chút không cam lòng hỏi: "Vân ɖu͙ƈ Hưu... Chẳng lẽ trong tam giới này, không có chuyện gì hay người nào có thể làm cho ngươi vướng bận sao?"
"Không có." Vân ɖu͙ƈ Hưu nhàn nhạt nói.
Ngọc Li Hành vội la lên: "Nói không chừng ngày sau sẽ có..."
"Không có."
A Li lặng lẽ thở dài, cảm thấy ca ca ruột nhà mình có chút giống cái loại người đáng thương si tình cố chấp. Nhưng nàng thực sự không có chút lo lắng thế giới hủy diệt cái gì, dù sao còn có nữ chính Diêu Khanh Khanh ở đây nga, làm nhiệm vụ vinh quang bảo hộ hoà bình cho thế giới nga, cứ giao cho nàng ta !
Nhưng mà câu chuyện mới vừa rồi Ngọc Li Hành kể lại làm cho A Li trong lòng nhảy lên lên một tình cảm kỳ diệu —— nàng, là do hai người Ngọc Li Hành cùng Ngọc Lâm Lang liên thủ tạo ra nha! Hơn nữa, nghe ý của Ngọc Li Hành, Ngọc Lâm Lang căn bản chưa chết, bởi vì cái mệnh ngọc xám xịt trong tay Ngọc Diệc kia cũng không phải thuộc về Ngọc Lâm Lang.
Cho nên như vậy, bản thân mình ở trêи đời này, còn có thêm một... thân nhân?
A Li không khỏi vô cùng chờ mong.
Cái loại cảm giác được người thật lòng đối đãi này thật kỳ diệu, nàng thích cực kỳ, cũng quý trọng cực kỳ.
Tài cán gì mà được người trả giá đại giới, không màn đó chỉ là một hi vọng hư vô mờ mịt, phát động cấm thuật, người đó nhất định là người chân chính yêu thương mình.
"Pi... pi!"
Ngọc Li Hành quả nhiên có chút tâm linh tương thông với nàng, lúc này dè dặt cẩn trọng lấy ra một viên mệnh ngọc màu đỏ, giao vào trong tay Vân ɖu͙ƈ Hưu.
"A Li muốn xem cái này đúng không ?"
"Pi!" A Li khoan kɧօáϊ vẫy cánh.
Vân ɖu͙ƈ Hưu ngạo nghễ liếc mắt nhìn nàng một cái, cuối cùng mở lòng từ bi, đưa mệnh ngọc của Ngọc Lâm Lang tới trước mặt nàng.
A Li bỗng nhiên cảm thấy trong lòng hồi hộp.
Nàng dè dặt cẩn trọng vươn cánh ra, sờ sờ kia cái khối ngọc thủy nhuận ấm áp kia.
"Pi, pi."
Quả nhiên có loại cảm giác tê dại, đánh thẳng vào trái tim nhỏ của nàng.
Cảm giác thật mềm mại, giống như có thể trị được hết tất cả đau đớn.
Nàng nhịn không được càng muốn tiến tới, dùng cái mỏ nhỏ xíu của bản thân vuốt ve khối mệnh ngọc kia. Nhìn nó, A Li phảng phất như nhìn thấy được một nữ nhân ôn nhu như nước, đang mỉm cười nhợt nhạt với bản thân.
"Pi, pi."
Mệnh ngọc tuy là vật chết, nhưng có một loại cảm ứng cực kỳ kỳ diệu lặng lẽ liêm kết hai người chưa từng gặp mặt lại một chỗ.
"Chiêm chϊế͙p͙, pi ?"
A Li giơ cái đầu béo lên.
Ngọc Li Hành cười nói: "Cô mẫu ấy, là một tiên nữ phi thường xinh đẹp, phi thường ôn nhu. Ta chưa bao giờ gặp ai thiện lương giống như cô mẫu vậy. A Li, nếu như muội có thể giống như tất cả người bình thường, được yêu thương che chở lớn lên, khẳng định bộ dáng kia khi trưởng thành sẽ vô cùng giống cô mẫu."
A Li từng nghe đoạn đối thoại của Ngọc Li Hành cùng cha mẹ, tất nhiên có thể đoán được hoàn cảnh trưởng thành của Ngọc Li Thanh vô cùng không tốt.
Nhưng mà tại sao lại như vậy chứ? Một hài tử thiên phú trác tuyệt lại chăm chỉ nỗ lực, vì sao bọn họ lại không thích? Nói không thích còn nhẹ, A Li có thể cảm giác được, hai vợ chồng đang bị nhốt bên trong mật thất đó, tình cảm đối với nàng đã có thể gọi là ghét hận .
Trong đầu A Li bắt đầu tưởng tượng ra một đống kịch bản tình thân luân lý lâm li bi đát.
Ngọc Li Hành ôn nhu nhìn A Li, nói: "Yên tâm, thực lực của Ngọc gia chúng ta cũng không phải chỉ có bao nhiêu đây, muội cứ đi theo Vân ɖu͙ƈ Hưu đi, không cần phải bận tâm dính líu vào những chuyện thế này. Ta từ đâu về sau sẽ cảnh giác kỹ hơn, tuyệt đối không bị người tính kế nữa đâu. Muội cứ chờ ta, ta nghĩ cách liên hệ với cô mẫu, cùng nhau tới gặp muội. Cô mẫu chắc không biết vui vẻ đến mức nào luôn."
Vân ɖu͙ƈ Hưu cong một bên khoé môi cười rộ lên: "Vậy ngươi cần phải nhanh chân chút, bằng không chưa chắc còn cơ hội nha ."
Ngọc Li Hành bất đắc dĩ nhìn hắn một cái: "Vân ɖu͙ƈ Hưu..."
Vân ɖu͙ƈ Hưu lại không thèm nói gì.
Ngọc Li Hành thở dài: "Ta đi về trước đây . Nhờ ngươi chăm sóc tốt cho A Li ."
Vân ɖu͙ƈ Hưu không chút khách khí bứt một cọng lông nhung nhỏ xíu của A Li.
Ngọc Li Hành cũng coi như tương đối hiểu Vân ɖu͙ƈ Hưu, thấy dáng vẻ ấy của hắn, liền biết hắn đã đồng ý rồi, vì thế gật gật đầu, hóa thành một luồng ánh sáng lướt ra xa.
A Li nhìn theo Ngọc Li Hành đã đi xa, sau đó đem cái khối mệnh ngọc kia giấu kỹ dưới cánh, giống như đang che chở cho một quả trứng vậy, Vân ɖu͙ƈ Hưu cũng không để ý mấy chuyện tình cảm nhi nữ của nàng.
Không nghĩ tới, vừa mới xuống khỏi ngọn núi tuyết, A Li chợt nghe dưới cánh truyền đến một âm thanh vỡ nát thanh thúy.
Thật quá trùng hợp, mệnh ngọc của Ngọc Lâm Lang lại tại giờ phút này xảy ra chuyện!
Trong mắt A Li, Ngọc Lâm Lang vốn chỉ là một người vô cùng xa lạ.
Lần đó khi Ngọc Diệc đưa ra mệnh ngọc màu xám nói Ngọc Lâm Lang đã chết, A Li chả có chút cảm giác gì, chỉ suy đoán trong lòng không biết ở chỗ thánh cung kia có phải xảy ra chuyện gì ngoài dự đoán rồi không —— trong sách cũng không có nói thánh cung xảy ra phản loạn, A Li cũng không nhớ rõ kết cục của nhân vật Ngọc Lâm Lang này.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cứ cảm thấy hiệu ứng bươm bướm do bản thân xuyên sách đến lại ảnh hưởng tận thánh cung đến mức nhanh như vậy, nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Về phần lúc đó cho rằng Ngọc Lâm Lang đã chết... A Li cũng không phải người có tâm địa bồ tát phổ độ chúng sinh, tất nhiên là không có cảm giác .
Nhưng giờ phút này, nhìn viên mệnh ngọc có một vết rách màu đỏ, trái tim nhỏ của A Li không chịu khống chế mà điên cuồng nhảy lên, một cơn xúc động cực kỳ táo bạo tràn ra trong lồng ngực, nàng không tự chủ nổi lên lớp lông xù cả người, đôi cánh nhỏ hơi giật mình dựng đứng lên, trong đôi mắt đen như hai hạt đậu loé sáng lên một tia hung tàn. Thân thể nàng cứng ngắc, cúi đầu, gắt gao nhìn thẳng viên mệnh ngọc đang dần dần phai nhạt màu đi.
"Chậc, đáng tiếc." Vân ɖu͙ƈ Hưu dừng bước, đứng trong gió tuyết đầy trời, híp mắt nhìn hướng Ngọc Li Hành rời đi.
Cũng không biết là hắn nói Ngọc Lâm Lang xảy ra chuyện thật đáng tiếc, hay là đáng tiếc cho Ngọc Li Hành bỏ lỡ tin dữ này.
Hắn phát hiện cọng lông ngốc trêи đỉnh đầu A Li bỗng chia thành ba cọng rồi, hơi giật mình nhìn lên trời, nhịn không được nhẹ nhàng nở nụ cười, đưa tay đi hất hất.
A Li hung hăng cắn một ngụm trúng ngón tay hắn!
A, còn hơi đau nha.
Vân ɖu͙ƈ Hưu hếch mày lên, nhìn một cái dấu tam giác hơi ửng hồng trêи ngón tay tái nhợt của bản thân m.
Lại nhìn A Li, chỉ thấy lớp lông nhung toàn thân của nàng dường như dựng đứng cả lên, hai móng vuốt dưới chân thì căng ra, thân thể hơi hơi ngồi xổm, giấu khối mệnh ngọc đang dần dần phai màu vào dưới cái ngực lông xù xù. Phía dưới cái đầu chíp bông, ánh mắt như không chớp nhìn chằm chằm.
"Pi, pi." Nàng lấy đầu ủi ủi nó.
Rất nhanh, mệnh ngọc bên cạnh biến thành màu tro tàn.
Thân thể A Li càng thêm cứng ngắc.
Vân ɖu͙ƈ Hưu nhìn nàng, không biết nhớ tới cái gì, hơi thở cả người đều lặng xuống, tìm một khối đá to khoanh chân ngồi xuống, chắn gió đang thổi phù phù tới cho A Li.
Dù sao một người chết đi cũng không mất nhiều thời gian, cũng không chậm trễ bao nhiêu.
Vân ɖu͙ƈ Hưu nghĩ như vậy .
Nhưng mà lúc này hắn lại tính sai . Mệnh ngọc chậm rãi phai màu, cho đến khi chính giữa chỉ còn lại một khối màu đỏ nhỏ như móng tay, bỗng nhiên liền ngưng lại, bất động .
Đợi một hồi lâu, vẫn vẫn không nhúc nhích.
"Pi ?" Thân thể A Li rốt cục cũng mềm lại một ít, lông nhung đang dựng thẳng đứng đã xìu xuống hơn một nửa, nàng cẩn thận dùng đầu mỏ nhỏ đi huých huých chạm vào khối ngọc kia, lại giơ đầu nhỏ lên nhìn Vân ɖu͙ƈ Hưu, "Pi ?"
Vân ɖu͙ƈ Hưu không chút khách khí, cầm lấy mệnh ngọc quăng một cái.
"Pi! Pi!" A Li nhất dựng đứng lông .
Vân ɖu͙ƈ Hưu cầm lấy cái cánh của nàng, mặc cho hai chân đầy móng vuốt của nàng đang loạn cào cào đá trong không trung.
Hắn lượm lại cái mệnh ngọc kia, cao thấp xoay xoay vài vòng, lại dán ánh mắt lên, dùng sức bóp bóp mấy cái.
"Chiêm chϊế͙p͙ chiêm chϊế͙p͙!"
"Nhạ, vậy không phải tốt sao ." Hắn cuối cùng cũng dừng tay lại.
A Li vô lực châm chọc: "... Pi..."
"Loại tình huống này, có thể là thân thể đã chết, nguyên hồn vẫn còn." Vân ɖu͙ƈ Hưu hảo tâm nói cho nàng, "Nhưng mà nguyên hồn nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được bảy ngày, hơn nữa còn trở nên đần độn, sẽ không nhớ được bất kể ai, cũng không có bất kỳ năng lực nào. Bay bay bảy ngày, liền tan."
A Li lắc lắc đầu nhỏ, dùng mỏ chỉ chỉ cái phần màu đỏ chút xíu kia.
Còn đỏ như vậy, sao có thể tệ như hắn nói chứ ?
"Ừm..." Đại ma đầu hảo tâm lại nghĩ nghĩ, "Hoặc là, nguyên hồn bị nhốt ở một chỗ nào đó đặc thù."
A Li kiên định nhìn hắn: "Pi !!"
Vân ɖu͙ƈ Hưu cười nói: "Ta cũng không rảnh đến mức đi giúp ngươi."
A Li lắc lắc đầu. Nàng không phải có ý muốn hắn giúp đỡ, chỉ cần hắn thả nàng ra, nàng có thể đi tìm Điều Đồ A Ngọc, có thể tìm Ngọc Li Hành...
Vân ɖu͙ƈ Hưu hiểu được ý của nàng xong, sắc mặt nhất thời cực kỳ khó coi.
"Ngươi có phải quên rồi không, mạng của ngươi là của ta. Tự thân khó bảo toàn, còn muốn cứu người?"
A Li nhìn hắn, không từ chối, hai con mắt đen chậm rãi rơi xuống giọt nước nhỏ lấp lánh. Nàng ngưỡng cổ, lắc lắc bộ lông nhung nhung, tư thế quyết tuyệt "Tuy ta không thể phản kháng nhưng ta có thể bứt hết lông xù mà ngươi thích !".
Lông xù chính là chính nghĩa!
Một người một chim giằng co một lát.
"Chậc." Vân ɖu͙ƈ Hưu một mặt răng đau, "Nam Thiên Ma có một bảo bối là nghiên mực âm dương, có thể ngắn ngủi liên kết giữa âm với dương, hư với thực. Khi nào đi lấy ấn vực chủ, ngươi có thể thuận tiện hỏi xin hắn —— "
A Li nhất thời sống lại: "Pi!"
Vân ɖu͙ƈ Hưu lạnh lùng cười: "Chỉ là tiện thôi, không phải giúp ngươi."
A Li lấy lòng, cọ cọ ngón tay hắn: "Chiêm chϊế͙p͙!"
Ánh mắt Vân ɖu͙ƈ Hưu hơi hơi lóe ra: "Ngươi không hiếu kỳ bản lĩnh nhìn rõ nhân tâm kia của ta sao?"
A Li sửng sốt, vội vàng chân thành lắc đầu.
Trực giác nói cho nàng chỗ này có bẫy. Vân ɖu͙ƈ Hưu tuyệt đối không có thuật đọc tâm, bằng không sao lại không biết nàng sớm đã đổi tim chứ ? Năng lực của hắn khẳng định là cái cấm kỵ gì đó, bởi vì ngay một khắc này, sát ý trong mắt hắn biểu lộ quá rõ ràng.
A Li mơ hồ nhớ ra, lúc trước ở Tích Ma Uyên, khi Vân ɖu͙ƈ Hưu nói Diêu Khanh Khanh là tới vì Nghịch Sinh Luân, ánh mắt cũng đáng sợ như hiện tại vậy.
Bí mật của đại lão, biết càng ít càng tốt .
A Li nghiêng đầu, dùng đôi cái nhỏ vỗ vỗ cái ngực lông xù bé xíu, ý bảo là —— bản chim béo đây tuyệt đối không có chút ý nào muốn hại ngươi, cho dù ngươi thật sự có thể đọc tâm, người ta cũng hoàn toàn không lo lắng đâu!
Vân ɖu͙ƈ Hưu có chút buồn cười. Hắn thật sự là nằm mơ cũng không thể tưởng được, bản thân mình lúc trước vậy mà lại thọ nạn trong tay cái con chim ngốc này.
Cái gì cao quý thanh lãnh đâu? Bất cận nhân tình đâu? Không hỏi phàm trần chỉ cầu đạo tâm đâu?
Hắn híp híp mắt, bắt A Li ra trước mặt, âm trầm nói: "Đến Nam ma vực, ngươi phụ trách tiếp xúc với Nam Thiên Ma, đừng hạ thấp uy danh của ta, bằng không..."
"Pi ?"
Vân ɖu͙ƈ Hưu không chần chừ nữa, bỏ A Li lên trêи bờ vai, lướt một cái, thân thể hóa thành một tàn ảnh, cắt ngang qua đám mây thanh băng ngọc khϊế͙p͙ trôi hờ hững trêи không trung núi tuyết.
Rất nhanh đã đến Nam ma vực.
Đặc điểm khí hậu của Nam ma vực là nóng ẩm, mấy khu rừng mưa chen chút mọc dày đặc, con sông màu đỏ uốn lượn trong rừng, không khí rất bí bách, bộ lông xù của A Li nhanh chóng xụ xuống, dính sát vào người.
Tất nhiên, cái yêu ma vực này, lấy độc vật làm chủ .
Cũng không biết Vân ɖu͙ƈ Hưu đã giấu hai Ấn vực chủ của Tây vực và Bắc vực ở nơi nào rồi, hắn mang theo A Li nhanh chóng xẹt qua đâm cây cối, không bao lâu, tìm được một hang ổ trong cây đại thụ khổng lồ, nó như một cái nhọt cực lớn, lù lù gắn phía dưới mộc gốc cây du đại thu cao trêи trăm trượng.
Bên ngoài hang ổ này là một tầng lại một tầng dây mây, dây mây tinh mịn được bện vào nhau, biến thành một bức màn phủ có hoa văn phức tạp tinh mỹ, mặt trêи phủ đầy nước độc xanh biếc, qua mấy lổ thủng thì xảo huyệt cắm đầy độc châm, gai độc lấy ra từ trêи người độc vật. Nếu là ai muốn muốn dùng sức mạnh đột phá vào trong hang ổ này sào, nhất định sau mấy giây liền độc phát bỏ mình.
Mấy con nhện vĩ đại con cùng mấy con tằm yêu vẫn đang siêng năng bện, dệt nên một mạng lưới độc mới, cố định chặt nó vào trêи lớp thành lũy này. Một tầng lại một tầng, gia cố vô hạn.
Thoạt nhìn lại thấy phi thường khéo tay.
Vân ɖu͙ƈ Hưu thành thạo lấy ra một bộ xiêm y của bản thân, bao A Li lại, giúp nàng khôi phục hình người.
"Nơi này chính là.... cung điện của Nam Ma Thiên ?" A Li chần chờ ngẩng đầu nhìn cái cây khổng lồ cao chọc trời lại chằng chịt dây leo như
một toà pháo đài.
Không biết vì sao, Vân ɖu͙ƈ Hưu không lập tức trả lời nàng, chỉ dùng một loại ánh mắt cổ quái làm người ta lông tóc dựng đứng, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm phía trước.
A Li không thể suy đoán ra ý tưởng của vị này, tuy rằng trong lòng sốt ruột, nhưng cũng biết Vân ɖu͙ƈ Hưu căn bản không cần phải giúp bản thân mình, hắn nhả mình ra đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, loại thời điểm này nếu còn đi lên thúc giục, vậy liền có chút không biết tốt xấu.
A Li cho tới bây giờ cũng không cho là giới tính phải có cái ưu thế