Nữ Ma Đầu Sau Khi Thành Niên Cực Hung

Râu ông nọ cắm cằm bà kia


trước sau

A Li bị ngã ngửa về sau, mềm nhũng nằm bên dưới một gốc cây quý khí mười phần.

Cái cây này đã được tỉ mỉ tu bổ thành hình dạng một cái sạp nhỏ, vừa vặn có thể nâng thân thể bé bỏng của nàng.

Nguyên nhân nàng không phản kháng chính là...

Nàng bị đẩy ngã trên cái gốc cây này, cư nhiên lại là vì một con Husky vĩ đại? !

Điều này cũng rất không khoa học !

Bên cạnh truyền đến tiếng cười to kinh ngạc của Như Phong tướng quân: "Ngạch Diễm Băng Sói từ trước đến nay chưa bao giờ thân cận với ai cả, không nghĩ nàng lại có duyên với nó như vậy!"

Nhìn cái trắng có ấn ký ba ngọn lửa đang lơ phơ trước mặt, trong lòng A Li cười thầm —— đổi tên một cái, toàn bộ con chó trong nháy mắt có vẻ cao đoan đại khí hơn nhiều nhỉ? !

Bất quá Husky vẫn là Husky nha, bản năng thú của nó nói cho nó biết A Li là một con chim, cho nên nó coi nàng là chim nên mới nhào lên thế này.

Chỉ thấy nó giơ cái bàn chân trước lông xù xù lên, nhẹ nhàng cào cào vuốt vuốt về hướng nàng, muốn bao nhiêu ngốc nghếch có bấy nhiêu ngốc nghếch.

A Li ôm lấy cái cổ tráng kiện của nó một phen, cười lớn, dùng gò má cọ cọ lớp lông xù của nó.

Đại cẩu đạp đại hai cái, thấy sức lực có vẻ không mạnh bằng nàng, liền thành thành thật thật củng củng vào cổ của nàng, thuận tiện còn le lưỡi liếm liếm lỗ tai nàng. A Li khanh khách cười to, một cánh tay nắm môt cái chân béo của nó, tay kia thì duỗi đến sau ót nó, gãi gãi vò vò một vòng —— bóp cái lỗ tai của nó thành không còn hình dạng gì !

Một người một chó chơi đến bất diệc nhạc hồ.

A Li chỉ lo cao hứng, quăng cái chuyện hồn ấn kia lên đến chín từng mây, căn bản không nghĩ tới, thao tác nàng chơi với chó này sẽ tạo thành bóng ma tâm lý bao lớn cho Vân Dục Hưu.

Nhóm nữ quyến của phủ Tướng quân nhanh chóng nhận được tin tức, chạy tới hậu viện.

"Nữ nhân này hình như không phải người của Kim Bảo thành!"

"Đúng rồi! Nào có người nào trời sinh có thể thân cận với súc sinh như vậy chứ, có khi nào chính là hồ yêu trong truyền thuyết không? ! Cái loại yêu quái chuyên hấp tinh khí nam nhân ấy!"

"Tướng quân đã kinh qua cả ngàn trận chiến, yêu ma quỷ quái làm sao dám đến gần chàng chứ ? Đừng nói bậy, để tướng quân nghe thấy, còn tưởng rằng chúng ta ghen tị người mới. Cứ nhìn kỹ trước hẵn nói." Một giọng nữ dịu dàng trầm ổn dị thường xông ra.

"Hì hì, vẫn là Bảo muội muội lý trí nhất. Bảo muội muội thông minh nhất, lần trước nói hai ba câu đã khuyên được tướng quân bỏ ý niệm nạp Bạch tam tiểu thư, bây giơd cũng chỉ nhờ vào ngươi giúp mọi người nha !"

Các nữ nhân cười thành một đoàn.

Như Phong tướng quân tằng hắng một cái: "Nàng ấy là người ta chuẩn bị nạp vào trong phủ làm thiếp thất, các ngươi sau này phải thuận với nàng ấy."

Mấy người phụ nhân đồng loạt thi lễ, không cam không nguyện mà đồng ý rồi.

A Li nâng con chó to dậy, vỗ vỗ trấn an đầu của nó, đẩy nó ra liền thấy nó gập thắt lưng, thành thành thật thật ngồi bên cạnh của nàng.

Thật sự là một con chó ngoan!

A Li sờ sờ đầu của nó, rộng rãi đưa lòng bàn tay cho nó liếm.

Nàng nâng khôn mặt nhỏ lên, rất hứng thú nhìn Như Phong tướng quân và đám thị thiếp của hắn.

Những nữ nhân này đều rất xinh đẹp, khí chất, vẻ mặt đều tương tự nhue đám mỹ thiếp của Dung Trích Tinh ở phàm giới, nhưng khác nhau chính là, nữ nhân nơi này người người da thịt trắng như tuyết, hơi óng ánh lên như băng linh giống người Tiên tộc.

Các nàng ấy rốt cục là cái gì nhỉ ?

Những nữ nhân này gom lại đứng chung một chỗ, màn sương đỏ cơ hồ như muốn che trời lấp đất, nó như một tấm lưới khít, bao phủ trên người Như Phong tướng quân. Hắn lại không hề phát hiện mà còn vô cùng thích thú.

Lại nhìn kỹ hơn, A Li phát hiện trong màn sương đỏ nồng đậm của những nữ nhân này đều có xem lẫn những đợt khí màu đen, nhưng không giống như luồng sương mù đen thuần, thanh triệt trên người Vân Dục Hưu kia, những luồng khí trên người các nữ nhân này đen đặc không ánh sáng, phần lớn tụ tập trên khuôn mặt xinh đẹp lẫn nhau.

A Li híp híp mắt, cảm thán thầm nghĩ —— cái màu đen này, không phải là sát dục thì là ác dục.

Nàng đại khái hiểu rõ rồi , ở đây, có thể nhìn thấy được dục vọng trên người của người khác. Những người này bị dục vọng của bản thân che phủ hết tầm mắt nên mới không nhìn thấy được gì khác.

Màn sương mù xanh lục của Quyền Dục trên người Như Phong tướng quân toát ra, bao bọc chặt chẽ lấy đám nữ nhân, hai loại dục vọng bất đồng này lại thật phù hợp đan vào bên nhau, hỗ trợ lẫn nhau.

Hắn hiển nhiên nghe được các nữ nhân nghị luạn A Li cái gì, cũng biết các nữ nhân này muốn nhắm vào nàng, muốn công kích nàng, nhưng hắn cũng chẳng thèm để ý chút nào.

Hắn không để ý mấy nữ nhân này vì tranh đoạt hắn mà đấu đến ngươi chết ta sống, hắn thích trong lúc lơ đãng đó, nắm giữ vận mệnh, sinh tử của người khác trong tay, như vậy có thể tạo cho hắn thỏa mãn thật lớn. Nữ nhân thôi mà, đấu đến càng hung, càng có nghĩa là các nàng càng thêm không thể rời khỏi hắn.

Như Phong tướng quân lộ ra nụ cười 'ta đã nhìn thấu hết'.

"Ta có thể nhìn chung quanh không?" A Li vỗ vỗ đầu con chó lớn, nó lại thè lưỡi liếm liếm lên.

Nữ nhân tươi cười dịu dàng, thanh âm trầm ổn ban nãy đứng dậy, cười nói: "Tướng quân, để cho thiếp thân mang muội muội đi dạo đi."

"Ừ." Như Phong tướng quân huy huy bàn tay to, "Cứ đi đến khố phòng đi, hỏi quản gia lấy chìa khóa là được. Thích cái gì thì cứ lấy cái đó."

"Dạ!" Nữ tử cười mỉm lại thi lễ, tiếp đón A Li nói, "Muội muội đi theo ta! Khố phòng của Tướng quân có rất nhiều bảo bối đó nha!"

A Li thuận thế lại nhìn Như Phong tướng quân, liếc mắt một cái, chỉ thấy hắn đầy mặt tự tin, một bộ bày mưu nghĩ kế. Ánh mắt dừng ở trên người nàng tuyệt đối không giống đang nhìn một người còn sống, mà là coi nàng thành một món bảo vật tùy hắn định đoạt, dễ như trở bàn tay.

Nữ tử kia lướt người lên phía trước, chặn lại tầm mắt của Như Phong tướng quân đang đặt trên người A Li.

Nàng ta dẫn theo A Li xuyên qua hành lang gấp khúc, đến một cái sân khác.

Có Husky ở đây, nàng ta không dám dựa vào quá gần A Li, chỉ đứng xa xa nói với nàng: "Muội muội không cần để ý tới mấy người khác, bọn họ chỉ là đám đàn bà chanh chua thích nghị luận bậy bạ về người khác thôi, thực ra bọn họ cũng không có ác ý gì, chỉ là quá yêu tướng quân, bị ghen tị che mờ mắt thôi. Ta thì không giống với các nàng, ta đã sớm nhìn rõ rồi —— tướng quân a, không có khả năng độc sủng một người quá lâu, dài lắm là năm ba tháng liền chán, tương lai còn dài như vậy, chẳng phải chỉ có chúng tỷ muội chúng ta sống cùng nhau sao? Nếu như chỉ một lòng ngóng trông tướng quân, vậy cuộc sống có bao nhiêu tịch mịch đau khổ chứ. Dù sao trong cái viện này lúc nào cũng có thêm người mới, nếu như bản thân luẩn quẩn trong lòng, làm sao sống được qua những ngày tháng phía trước chứ."

"Sau này, muội cứ xem ta như tỷ tỷ ruột, có tâm sự gì cứ yêm tâm mà nói với ta ! Có cần cái gì, cũng chỉ cần nói với ta một tiếng, nếu tướng quân khi dễ muội, càng phải nói cho ta —— ta sẽ thay muội mắng chết hắn!" Thanh âm nữ tử nghe qua sang sảng lại chân thành.

Nếu không phải trên người nàng ta nhè nhẹ bốc ra từng đợt khí đen đang không ngừng quấn lấy khuôn mặt của A Li, thật sự A Li cũng ngu muội tin lời nàng ta.

Bước chân của Husky hơi lớn, hai ba bước liền chạy tới phía trước A Li, phát hiện nàng không đuổi kịp, lập tức hân hoan nhảy nhót trở về, càng không ngừng cọ cọ nàng.

A Li đang muốn né tránh lớp sương đen trên người cô gái này —— tuy rằng quấn trên người không đau không ngứa, cũng nhông cảm giác gì, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bẩn bẩn, chán ghét.

Vì thế nàng nắm lấy hai cái lỗ tai lông cổ xù xù của con Husky, xoay người nhảy lên, cưỡi trên lưng con Husky cao hơn nửa người, trở tay vỗ nhẹ lên chân sau của nó.

"Giá!"

Husky vui vẻ chạy về phía trước.

A Li bị xốc mạnh một cái.

Không biết vì sao, nàng phát hiện lỗ tai bản thân càng ngày càng nóng, trong thời tiết ấm nóng hồ hồ mà lại đánh vài cái hắt xì.

A Li cưỡi chó nên vô cùng tự tại lại không tốn chút sức lực, tội nghiệp cho nữ tử kia phải xách vách chạy theo, thở hổn hà hổn hển.

Đến bên ngoài khố phòng, gặp hai nha hoàn đang cúi đầu xì xào to nhỏ.

Nữ tử ban nãy mặt đầy khinh thường, vừa vẫy cho lui hai nha hoàn, vừa nói thầm với A Li: "Ở cái phủ tướng quân này nha, ba ngày hai bữa liền chen vào đến vài nha hoàn trẻ tuổi. Xuỳ, ai mà nhìn không ra tâm tư các nàng ta chứ! Cũng chỉ tới tiền đồ như vậy thôi, vận khí tốt trèo lên giường chủ tử, làm thông phòng, cuộc sống liền lên một bước ! Thực không biết cao thấp!"

Nữ tử căn bản không ý thức được bản thân mình cũng một chín một mười với người ta.

A Li vuốt vuốt bộ lông xù xù của con Husky, trong lòng không khỏi chậc chậc lấy làm kỳ lạ —— người dục che mắt này, ánh mắt cũng thật có sạn mà.

Trên người của quản gia bao phủ một tầng sương mù màu vàng, nghe được tướng quân ra lệnh mở khố phòng, ánh mắt hắn lóe lên dị thường.

Vào khố phòng, hắn liên tiếp dẫn hai người A Li đi về vách phòng phía Tây.

A Li đảo mắt liếc qua một cái, trong lòng liền đoán được —— mấy bảo vật trong trong góc phòng phía Đông bối rõ ràng ít hơn những nơi khác rất nhiều, có thể đã sớm bị tên quản gia này chuyển về nhà hắn làm kho riêng rồi.

Sương vàng, nhất định là ham muốn hưởng thụ vật chất.

Nàng bứt bứt lông con Husky, suy nghĩ dần dần bay xa.

Người như Như Phong tướng quân thì ham mê Quyền Dục, người ham muốn hưởng thụ vật chất thì như Quản gia trông coi khố phòng, nữ tử tướng mạo xinh đẹp thích Ái Dục thì hoặc là giống như Bạch tam tiểu thư thích được rất nhiều người theo đuổi, hoặc là gả vào phủ cho một nam nhân vĩ đại làm thị thiếp... Có tính đây đều là người tự cầu cho bản thân mình?

Dục Đều, rốt cuộc là ở chỗ nào?

Là thiên đường có thể thỏa mãn dục vọng của mỗi một người?

Nàng ngẩng mặt, nhìn bầu trời bên ngoài.

Không biết vì sao, bầu trời nơi này lại có một loại cảm giác nặng nề hít thở không thông, như là một cái nhà giam. Hơn nữa, đường cong phía chân trời càng cao rộng hơn trong trí nhớ của A Li một chút, nếu nói bầu trời bình thường giống như cái bát úp vào trên mặt đất rộng lớn, thì bầu trời nơi này tựa như cái lồng giam lấy tứ phương.

A Li bỗng nhiên có loại cảm giác sắp phá án.

Nữ tử kia không chút để ý lựa chọn khắp nơi , rất có tâm cơ nói với A Li, "Tướng quân không thích nhất là nữ nhân yêu mị vô tri, muội mới vừa vào phủ, ngàn vạn nhớ kỹ, khi hầu hạ không thể đưa mắt nhìn tướng quân, không thể chủ động chạm vào tướng quân, chỉ nghe chứ không được nói. Lúc trên giường lại càng không thể phát ra thanh âm gì, không thể yêu cầu bấy cứ cái gì với tướng quân. Như vậy, mới được tướng quân yêu thích."

Đó còn không phải là cái khúc gỗ không thú vị? A Li nghĩ rằng, cái tình địch này cũng nghĩ quá nhiều rồi.

Phía Tây, ẩn ẩn truyền đến tiếng sấm dậy.

A Li bỗng nhiên cũng có chút đứng ngồi không yên, trong lòng luôn cảm thấy không thoải mái.

"Phía Tây là chỗ nào vậy?" Nàng ngắt ngang lời nữ tử đang thao thao bất tuyệt "Dạy dỗ", đột ngột hỏi.

Nữ tử hơi giật mình: "Phía Tây phần lớn là thương hộ, sao lại hỏi cái này... Đợi chút, tướng quân hôm nay xuất hành, có phải lại 'tình cờ' gặp Tam tiểu thư của Bạch gia ở thành Tây kia ? !"

Trên đầu A Li nhất thời hiện ra một dấu chấm than thật to —— nữ nhân quả thật là trinh thám trời sinh!

Chuyện có liên quan đến nam nhân nhà

mình, quả thật đều kích phát giác quan thứ sáu siêu chuẩn!

Có được tin tức, A Li nhất thời không đợi được .

"Ngươi đoán đúng rồi! Chúng ta xác thực có gặp vị Bạch Tam tiểu thư kia." A Li 'giật mình' nói, "Bạch gia Tam tiểu thư nói, nàng ta không làm thiếp, phải làm cũng là làm bình thê, giờ phút này hình như đang cùng phụ thân nàng ta thương nghị việc gả cưới đó."

Một bộ nghiêm trang râu ông nọ cắm cằm bà kia.

Nữ tử quả nhiên như là bị lửa thiêu mông, lúc này muốn nhảy lên ba thước: "Cái gì? ! Ngươi có nghe lầm không ? Bình thê? Ả ta cũng xứng làm bình thê? !"

"Tuyệt đối không sai, một chữ cũng chưa sai!" A Li nhấc tay thề, "Nàng ta đúng là nói như vậy ."

Nữ tử hít một hơi lạnh thật dài, không để ý tới A Li ở bên cạnh đang lắng nghe, oán hận cắn răng, lẩm bẩm nói: "Con tiện chân này! Khó trách cứ ra vẻ dè dặt không muốn bị tuyển vào! Ra là còn dám nằm một giấc xuân thu đại mộng như vậy!"

A Li gật đầu: "Chúng ta có thể rời khỏi phủ tướng quân không ? Chẳng thà lén lún xem tình huống trước một chút, thế nào?"

Nữ tử bộ dáng như tìm được tri kỷ: "Được! Vậy nói hai người chúng ta cùng nhau đi mua son! Đi thôi!"

A Li thuận lợi đi theo nữ tử ra khỏi phủ tướng quân.

Nàng đang cưỡi chó, sau khi qua khỏi một con phố, nữ tử kia ngay cả bụi của nàng cũng không kịp ngửi .

Husky khó có khi được thả ra ngoài. Nó phát hiện A Li cũng không muốn kềm chế gì nó, nhất thời hưng phấn đến ánh mắt đều thẳng , ngưỡng mặt nhìn lên trên bầu trời tru lên như sói, sau đó nhìn thẳng về phía trước, cong chân lên chạy.

Càng chạy càng hăng say, lưỡi cũng thả ra lắc qua lắc lại, theo từng bước chạy của nó mà rung lên.

A Li dùng cả hai cánh tay ôm chặt lấy cổ nó, mặt dán vào lớ lông xù trên mặt nó hữu kinh vô hiểm mà xuyên qua đám đông tấp nập trên phố.

Cái con chó này thỉnh thoảng còn cố ý gây chú ý, phóng vù qua cả cái sạp bán hàng của người ta, dẫn tới đầy đường đều liên tục có tiếng kêu sợ hãi.

Vì thế thân thể A Li ngoại trừ liên tục xóc nảy, còn ngã trái ngã phải, nghiêng trước nghiêng sau ...

Nàng phát hiện hơi thở truyền đến từ phía Tây càng thêm cuồng bạo.

Sự cuồng bạo quen thuộc.

Vân Dục Hưu đang nổi giận sao ? !

Loại thời điểm này không phải là nên lặng lẽ làm việc sao? Chẳng lẽ hắn vận khí quá kém, trực tiếp liền đánh nhau với thần phó ? !

Cũng không thể trách A Li phản ứng trì độn, dù sao những chuyện mà nàng trải qua thật sự không có chút liên hệ vào với cái loại chuyện không thể nói ra kia, nên thế nào cũng không thể liên tưởng được với nhau. Huống hồ nàng cũng không thể nghĩ được, trong mắt Vân Dục Hưu, nữ tử trong lúc tương tương nhưỡng nhưỡng, cảm giác chỉ có... như chuồn chuồn lướt nước vậy thôi ? ! Còn chưa có chuyện thâm nhập này nọ mà ? !

A Li khống chế được đầu chó, chỉ huy nó một đường đi về hướng Tây.

Trên bầu trời không có đến một đám mây, nhưng tiếng sấm lại càng ngày càng vang, trong không trung quang đãng lại nổi lên một tia chớp màu đỏ như xé rách bầu trời.

Nhưng mà không có bất kỳ ai chú ý tới chuyện kỳ lạ rõ ràng như vậy rõ ràng.

Trên đường, người đi như dệt, thần sắc người người đều vội vàng, theo hô hấp, từng cụm từng cụm sương mù các màu từ trên thân thể bay tới vay lui, trong lòng chỉ lo tính toán.

A Li hơi nhìn lại, tiểu thương thì phần lớn là nhiễm màu sương mù vàng ham muốn hưởng thu vật chất, đại thương nhân thì còn có thêm màu xanh lục của Quyền Dục, màu vàng mà màu xanh lục đan xen vào nhau, ẩn ẩn trở thành màu lam. Nữ tử thì phần nhiều là sương mù màu đỏ, có người là màu đỏ xen lẫn với màu vàng, thành màu cam đục ngầu. Mà trên người những tên nam tử đang bị màu sương đỏ quấn lấy, ai cũng bước chân chột dạ, ánh mắt đăm đăm, vừa nhìn là thấy dáng vẻ của đám đăng đồ tử thân thể bị vét sạch.

Nàng xem cả một đường, không phát hiện một ai trên người không bọc một tầng mây.

Dục Đều, danh xứng với thực.

Màn trời phía Tây đã treo đầy tia chớp màu đỏ.

Ngẫu nhiên có người ngẩng đầu nhìn lên liếc mắt một cái, lại nhanh chóng cúi đầu, trong ánh mắt chỉ còn lại sắc thái giống với màu mây mù trên người bản thân.

Trong đầu A Li hiện lên một ý niệm —— hoá ra cái tư vị 'trên đời đều say chỉ mình ta tỉnh' lại là như thế này. Nếu như một người không có mấy ham muốn lại sinh ra ở trong vùng đất Dục Đều thế này, lại không muốn hoà mình với mọi người, chỉ sợ chỉ có thể cả đời cô tịch.

Phía Tây, màu đỏ đã nối nhau thành một mảnh, có thể chiếu được bóng xuống mặt đất .

Đám người rốt cục có một chút phản ứng.

"Hắc hắc, lão thiên gia rốt cục tức giận ! Cứ đánh chết vài đứa là có tiền ! Phân gia sản của bọn họ gia cho ta!"

"Đúng vậy ! Kẻ có tiền mà chết cũng xứng đáng!"

Thành Tây, đúng là nơi tụ tập hộ thương gia.

Càng đến gần thành Tây, con Husky lại bắt đầu do dự không tiến tới .

A Li nhảy xuống khỏi lưng chó, vỗ vỗ đầu nó, xoay nó về hướng phủ tướng quân.

"Trở về đi!"

Nó lắc lư đầu đi lên phía trước, cẩn thận ngửi ngửi nàng, "Phốc" một cái văng đầy nước mũi lên đầy tay nàng, sau đó cảm thấy mỹ mãn giơ chân bỏ chạy.

Tâm niệm A Li vừa động, triệu ra thanh kiếm ma khí màu đen của Vân Dục Hưu cầm trên tay, đi nhanh về hướng Tây.

Gió lớn hơn .

Trong gió tràn ngập hơi thở tia chớp tươi mát táo bạo.

A Li vừa chạy ra vài bước, bỗng nhiên cảm giác được phảng phất có chỗ nào đó không đúng —— trong nháy mắt, nàng phát hiện trước mặt nàng bỗng xuất hiện một ngã tư đường thẳng tắp!

Đường lộ thẳng tắp chỉ vẻn vẹn có mỗi đường là đường lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà đắp lên thành lên đường dốc núi, những hàng quán bày đầy bàn, ghế, binh khí, giá hàng, cột trụ bằng thiết..... đồng loạt tuột thẳng về đáy dốc, A Li cúi người xuống, hơi cảm giác được mặt đất dưới chân đang rung lên lẩy bẩy.

Lại một giây sau, chỉ nghe "Ầm vang" một tiếng chấn động, tia chớp ngập trời đồng loạt rơi xuống "đỉnh dốc" !

Ngã tư đường đang dựng thẳng phía trước nhất thời nổ ầm lên.

Tựa như một miếng bách bích quy lớn bị rơi xuống, vỡ tan, văng ra thành nhiều mảnh.

Dưới chân bỗng nhiên hình thành cái vực sâu vô tận.

Thân thể A Li nhảy lên, rồi hạ xuống một khối đá to cỡ cái bàn.

Nàng vội vã ngồi xổm xuống, một tay nắm lấy vành tảng đá để ổn định thân thể, một tay khác nắm chặt thanh kiếm đen, mắt nhìn khắp nơi quan sát tình huống để ứng đối. Nàng cẩn thận đưa mắt nhìn xuống, phát hiện chỗ nàng đứng còn cách xa đáy vực sâu rất nhiều, tạm thời không nên hiện ra thần ma thân —— kỹ thuật bay của nàng đủ để duy trì nàng không rơi xuống đất từ độ cao mấy thước mà thôi.

Trong một mảnh hỗn loạn, nàng nhìn thấy rất nhiều người rơi thẳng xuống vực sâu, giờ khắc này, sương mù trên người bọn họ rốt cục cũng phai nhạt, tan đi.

"Ầm ầm —— "

Lại một tiếng nổ, tia chớp màu đỏ trên không trung lại một lần nữa rơi xuống, chiếu sáng đáy vực sâu.

Nương theo ánh sáng đỏ chói mắt, A Li thấy hai thân ảnh đang đánh nhau điên cuồng phía dưới.

Tuy rằng thấy không rõ lắm thân hình hay dung mạo, nhưng trực giác nói cho A Li, một người trong đó đúng là Vân Dục Hưu!

Như vậy, tia chớp màu đỏ đó là do thần phó kia triệu đến !

A Li mím mím môi, ngẩng đầu liền thấy tia chớp đang tụ lại phía trên vực sâu như một cái thớt thật dày, phảng phất như muốn ra sức xuất ra một sát chiêu kinh thiên động địa.

Bên dưới, hơi thở Vân Dục Hưu đã hỗn loạn táo bạo đến cực điểm!

A Li ẩn ẩn có thể cảm giác được, hắn rất muốn đi về phía trước, nhưng thần phó này lại gắt gao cuốn lấy hắn.

'Không tốt, Vân Dục Hưu rơi vào thế hạ phong rồi!' nàng nghĩ, 'Ta phải làm chút gì! Có thể giúp được bao nhiêu hay bấy nhiêu!'

Rất nhanh, tia chớp màu đỏ trên đầu kia đã tụ hợp xong, nổi lên một cái đầu như đầu rắn đang ngóc lên , thẳng tắp đánh úp về phía đáy vực sâu!

Lòng A Li như có sở cảm, khi tia chớp sắp rơi xuống đỉnh đầu, nàng thu thanh kiếm màu đen trong tay lại, hiện ra thần ma thân, nhảy một cái, phi thân về hướng một cây cột bằng thiết vĩ đại bên cạnh.

Sau khi móng vuốt đã bấu chặt vào cây cột, nàng khôi phục hình người, triệu ra thanh kiếm ánh sáng màu đen, tước mỏng cái cột thành vô số vòng tròn thiết lớn, giống như một chồng bánh tráng, cầm ở trong tay.

Đợi đến khi tia chớp màu đỏ kia nhảy xuống dưới, nàng thấy được thời cơ đã chín muồi, liên tục ném những cái miếng thiết trong tay ra ngoài!

Chỉ nghe tiếng xé gió "vèo vèo" liên tiếp vang lên, những miếng thiết không ngừng bay tới thẳng tắp xâm nhập vào tia chớp màu đỏ kia, tiếng "xuy xuy" vang lên, ngay lập tức, mấy miếng thiết nặng nề giống như rơi vào lò lửa của thợ rèn, tan ra nhanh chóng như những miếng băng mỏng, chỉ để lại một vài sợi hơi nước màu trắng nhạt nhẽo.

A Li một hơi ném hết tất cả vòng thiết mà mình có, ngay cả nửa cây cột thiết còn thừa lại ở dưới chân cũng ném hết đi luôn.

Giờ phút này tia chớp đã lướt đến phía dưới chân của nàng, bị đống vòng thiết quăng vào, liền giống như một quả cầu tuyết lọt vào trong đống lửa, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ bay của nó bắt đầu chậm lại .

"Công kích" của nàng đưa đến một chút hiệu quả.

Bị một đống thiết cố ý quấy nhiễu sau, tia chớp Xích long phảng phất có một chút không hiểu .

Ta là ai? Ta ở đâu? Ta muốn làm gì?

Thời điểm hai cao thủ tranh chấp nhất, trong giây lát đã lướt qua.

Dưới đáy vực sâu, lão giả áo bào tro tin tưởng tràn đầy vào một kích này, nhẹ nhàng bay lên.

Ánh mắt Vân Dục Hưu điên cuồng lóe lên, cánh tay trái hóa thành sương đen, bỗng dưng quấn lấy này đám tia chớp như con rồng đỏ đang ngơ ngẩn trên không trung, thân thể lướt về phía trước, đánh vào vào lão giả áo bào tro!

Con ngươi của lão giả bào tro chợt co rút lại!

Ánh chớp màu đỏ rõ ràng chiếu được sự kinh sợ trong đáy mắt hắn.

Trong đầu hắn đầu liên tiếp hiện lên hai cái ý niệm ——

Hoá ra tận cùng của bộ mặt dữ tợn, có thể tuấn mỹ đến như vậy!

Sấm chớp, thực mẹ nó sấm với chả chớp!

Thân thể va chạm, cánh tay trái của Vân Dục Hưu quấn lấy điện long, thẳng tắp đập trúng đỉnh đầu của lão giả áo bào tro!

Thần phó Kim Bảo thành, tan thành tro bụi.

Vân Dục Hưu thở hổn hển mấy ngụm, cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy bên phải bụng là một vết thương đen như mực to cỡ miệng chén, xung quanh đã cháy đen, nhất thời không thể phục hồi như cũ. Cánh tay trái cũng chỉ có thể tạm thời không có .

"A..." Hắn hung tợn cười, "Kế tiếp, liền đến mạng của ngươi !"

Vừa nhấc đầu, vừa lúc nhìn thấy kia thân ảnh quen thuộc kia thẳng tắp rơi xuống dưới.

Trước khi rơi xuống đất, chỉ thấy nàng vội vàng hiện ra thần ma thân, ỳ ạch quơ quơ cả cánh lẫn chân, đạp đá giãy giụa trong không trung.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện