A Li bị ngã ngửa về sau, mềm nhũng nằm bên dưới một gốc cây quý khí mười phần.
Cái cây này đã được tỉ mỉ tu bổ thành hình dạng một cái sạp nhỏ, vừa vặn có thể nâng thân thể bé bỏng của nàng.
Nguyên nhân nàng không phản kháng chính là...
Nàng bị đẩy ngã trên cái gốc cây này, cư nhiên lại là vì một con Husky vĩ đại? !
Điều này cũng rất không khoa học !
Bên cạnh truyền đến tiếng cười to kinh ngạc của Như Phong tướng quân: "Ngạch Diễm Băng Sói từ trước đến nay chưa bao giờ thân cận với ai cả, không nghĩ nàng lại có duyên với nó như vậy!"
Nhìn cái trắng có ấn ký ba ngọn lửa đang lơ phơ trước mặt, trong lòng A Li cười thầm —— đổi tên một cái, toàn bộ con chó trong nháy mắt có vẻ cao đoan đại khí hơn nhiều nhỉ? !
Bất quá Husky vẫn là Husky nha, bản năng thú của nó nói cho nó biết A Li là một con chim, cho nên nó coi nàng là chim nên mới nhào lên thế này.
Chỉ thấy nó giơ cái bàn chân trước lông xù xù lên, nhẹ nhàng cào cào vuốt vuốt về hướng nàng, muốn bao nhiêu ngốc nghếch có bấy nhiêu ngốc nghếch.
A Li ôm lấy cái cổ tráng kiện của nó một phen, cười lớn, dùng gò má cọ cọ lớp lông xù của nó.
Đại cẩu đạp đại hai cái, thấy sức lực có vẻ không mạnh bằng nàng, liền thành thành thật thật củng củng vào cổ của nàng, thuận tiện còn le lưỡi liếm liếm lỗ tai nàng. A Li khanh khách cười to, một cánh tay nắm môt cái chân béo của nó, tay kia thì duỗi đến sau ót nó, gãi gãi vò vò một vòng —— bóp cái lỗ tai của nó thành không còn hình dạng gì !
Một người một chó chơi đến bất diệc nhạc hồ.
A Li chỉ lo cao hứng, quăng cái chuyện hồn ấn kia lên đến chín từng mây, căn bản không nghĩ tới, thao tác nàng chơi với chó này sẽ tạo thành bóng ma tâm lý bao lớn cho Vân Dục Hưu.
Nhóm nữ quyến của phủ Tướng quân nhanh chóng nhận được tin tức, chạy tới hậu viện.
"Nữ nhân này hình như không phải người của Kim Bảo thành!"
"Đúng rồi! Nào có người nào trời sinh có thể thân cận với súc sinh như vậy chứ, có khi nào chính là hồ yêu trong truyền thuyết không? ! Cái loại yêu quái chuyên hấp tinh khí nam nhân ấy!"
"Tướng quân đã kinh qua cả ngàn trận chiến, yêu ma quỷ quái làm sao dám đến gần chàng chứ ? Đừng nói bậy, để tướng quân nghe thấy, còn tưởng rằng chúng ta ghen tị người mới. Cứ nhìn kỹ trước hẵn nói." Một giọng nữ dịu dàng trầm ổn dị thường xông ra.
"Hì hì, vẫn là Bảo muội muội lý trí nhất. Bảo muội muội thông minh nhất, lần trước nói hai ba câu đã khuyên được tướng quân bỏ ý niệm nạp Bạch tam tiểu thư, bây giơd cũng chỉ nhờ vào ngươi giúp mọi người nha !"
Các nữ nhân cười thành một đoàn.
Như Phong tướng quân tằng hắng một cái: "Nàng ấy là người ta chuẩn bị nạp vào trong phủ làm thiếp thất, các ngươi sau này phải thuận với nàng ấy."
Mấy người phụ nhân đồng loạt thi lễ, không cam không nguyện mà đồng ý rồi.
A Li nâng con chó to dậy, vỗ vỗ trấn an đầu của nó, đẩy nó ra liền thấy nó gập thắt lưng, thành thành thật thật ngồi bên cạnh của nàng.
Thật sự là một con chó ngoan!
A Li sờ sờ đầu của nó, rộng rãi đưa lòng bàn tay cho nó liếm.
Nàng nâng khôn mặt nhỏ lên, rất hứng thú nhìn Như Phong tướng quân và đám thị thiếp của hắn.
Những nữ nhân này đều rất xinh đẹp, khí chất, vẻ mặt đều tương tự nhue đám mỹ thiếp của Dung Trích Tinh ở phàm giới, nhưng khác nhau chính là, nữ nhân nơi này người người da thịt trắng như tuyết, hơi óng ánh lên như băng linh giống người Tiên tộc.
Các nàng ấy rốt cục là cái gì nhỉ ?
Những nữ nhân này gom lại đứng chung một chỗ, màn sương đỏ cơ hồ như muốn che trời lấp đất, nó như một tấm lưới khít, bao phủ trên người Như Phong tướng quân. Hắn lại không hề phát hiện mà còn vô cùng thích thú.
Lại nhìn kỹ hơn, A Li phát hiện trong màn sương đỏ nồng đậm của những nữ nhân này đều có xem lẫn những đợt khí màu đen, nhưng không giống như luồng sương mù đen thuần, thanh triệt trên người Vân Dục Hưu kia, những luồng khí trên người các nữ nhân này đen đặc không ánh sáng, phần lớn tụ tập trên khuôn mặt xinh đẹp lẫn nhau.
A Li híp híp mắt, cảm thán thầm nghĩ —— cái màu đen này, không phải là sát dục thì là ác dục.
Nàng đại khái hiểu rõ rồi , ở đây, có thể nhìn thấy được dục vọng trên người của người khác. Những người này bị dục vọng của bản thân che phủ hết tầm mắt nên mới không nhìn thấy được gì khác.
Màn sương mù xanh lục của Quyền Dục trên người Như Phong tướng quân toát ra, bao bọc chặt chẽ lấy đám nữ nhân, hai loại dục vọng bất đồng này lại thật phù hợp đan vào bên nhau, hỗ trợ lẫn nhau.
Hắn hiển nhiên nghe được các nữ nhân nghị luạn A Li cái gì, cũng biết các nữ nhân này muốn nhắm vào nàng, muốn công kích nàng, nhưng hắn cũng chẳng thèm để ý chút nào.
Hắn không để ý mấy nữ nhân này vì tranh đoạt hắn mà đấu đến ngươi chết ta sống, hắn thích trong lúc lơ đãng đó, nắm giữ vận mệnh, sinh tử của người khác trong tay, như vậy có thể tạo cho hắn thỏa mãn thật lớn. Nữ nhân thôi mà, đấu đến càng hung, càng có nghĩa là các nàng càng thêm không thể rời khỏi hắn.
Như Phong tướng quân lộ ra nụ cười 'ta đã nhìn thấu hết'.
"Ta có thể nhìn chung quanh không?" A Li vỗ vỗ đầu con chó lớn, nó lại thè lưỡi liếm liếm lên.
Nữ nhân tươi cười dịu dàng, thanh âm trầm ổn ban nãy đứng dậy, cười nói: "Tướng quân, để cho thiếp thân mang muội muội đi dạo đi."
"Ừ." Như Phong tướng quân huy huy bàn tay to, "Cứ đi đến khố phòng đi, hỏi quản gia lấy chìa khóa là được. Thích cái gì thì cứ lấy cái đó."
"Dạ!" Nữ tử cười mỉm lại thi lễ, tiếp đón A Li nói, "Muội muội đi theo ta! Khố phòng của Tướng quân có rất nhiều bảo bối đó nha!"
A Li thuận thế lại nhìn Như Phong tướng quân, liếc mắt một cái, chỉ thấy hắn đầy mặt tự tin, một bộ bày mưu nghĩ kế. Ánh mắt dừng ở trên người nàng tuyệt đối không giống đang nhìn một người còn sống, mà là coi nàng thành một món bảo vật tùy hắn định đoạt, dễ như trở bàn tay.
Nữ tử kia lướt người lên phía trước, chặn lại tầm mắt của Như Phong tướng quân đang đặt trên người A Li.
Nàng ta dẫn theo A Li xuyên qua hành lang gấp khúc, đến một cái sân khác.
Có Husky ở đây, nàng ta không dám dựa vào quá gần A Li, chỉ đứng xa xa nói với nàng: "Muội muội không cần để ý tới mấy người khác, bọn họ chỉ là đám đàn bà chanh chua thích nghị luận bậy bạ về người khác thôi, thực ra bọn họ cũng không có ác ý gì, chỉ là quá yêu tướng quân, bị ghen tị che mờ mắt thôi. Ta thì không giống với các nàng, ta đã sớm nhìn rõ rồi —— tướng quân a, không có khả năng độc sủng một người quá lâu, dài lắm là năm ba tháng liền chán, tương lai còn dài như vậy, chẳng phải chỉ có chúng tỷ muội chúng ta sống cùng nhau sao? Nếu như chỉ một lòng ngóng trông tướng quân, vậy cuộc sống có bao nhiêu tịch mịch đau khổ chứ. Dù sao trong cái viện này lúc nào cũng có thêm người mới, nếu như bản thân luẩn quẩn trong lòng, làm sao sống được qua những ngày tháng phía trước chứ."
"Sau này, muội cứ xem ta như tỷ tỷ ruột, có tâm sự gì cứ yêm tâm mà nói với ta ! Có cần cái gì, cũng chỉ cần nói với ta một tiếng, nếu tướng quân khi dễ muội, càng phải nói cho ta —— ta sẽ thay muội mắng chết hắn!" Thanh âm nữ tử nghe qua sang sảng lại chân thành.
Nếu không phải trên người nàng ta nhè nhẹ bốc ra từng đợt khí đen đang không ngừng quấn lấy khuôn mặt của A Li, thật sự A Li cũng ngu muội tin lời nàng ta.
Bước chân của Husky hơi lớn, hai ba bước liền chạy tới phía trước A Li, phát hiện nàng không đuổi kịp, lập tức hân hoan nhảy nhót trở về, càng không ngừng cọ cọ nàng.
A Li đang muốn né tránh lớp sương đen trên người cô gái này —— tuy rằng quấn trên người không đau không ngứa, cũng nhông cảm giác gì, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bẩn bẩn, chán ghét.
Vì thế nàng nắm lấy hai cái lỗ tai lông cổ xù xù của con Husky, xoay người nhảy lên, cưỡi trên lưng con Husky cao hơn nửa người, trở tay vỗ nhẹ lên chân sau của nó.
"Giá!"
Husky vui vẻ chạy về phía trước.
A Li bị xốc mạnh một cái.
Không biết vì sao, nàng phát hiện lỗ tai bản thân càng ngày càng nóng, trong thời tiết ấm nóng hồ hồ mà lại đánh vài cái hắt xì.
A Li cưỡi chó nên vô cùng tự tại lại không tốn chút sức lực, tội nghiệp cho nữ tử kia phải xách vách chạy theo, thở hổn hà hổn hển.
Đến bên ngoài khố phòng, gặp hai nha hoàn đang cúi đầu xì xào to nhỏ.
Nữ tử ban nãy mặt đầy khinh thường, vừa vẫy cho lui hai nha hoàn, vừa nói thầm với A Li: "Ở cái phủ tướng quân này nha, ba ngày hai bữa liền chen vào đến vài nha hoàn trẻ tuổi. Xuỳ, ai mà nhìn không ra tâm tư các nàng ta chứ! Cũng chỉ tới tiền đồ như vậy thôi, vận khí tốt trèo lên giường chủ tử, làm thông phòng, cuộc sống liền lên một bước ! Thực không biết cao thấp!"
Nữ tử căn bản không ý thức được bản thân mình cũng một chín một mười với người ta.
A Li vuốt vuốt bộ lông xù xù của con Husky, trong lòng không khỏi chậc chậc lấy làm kỳ lạ —— người dục che mắt này, ánh mắt cũng thật có sạn mà.
Trên người của quản gia bao phủ một tầng sương mù màu vàng, nghe được tướng quân ra lệnh mở khố phòng, ánh mắt hắn lóe lên dị thường.
Vào khố phòng, hắn liên tiếp dẫn hai người A Li đi về vách phòng phía Tây.
A Li đảo mắt liếc qua một cái, trong lòng liền đoán được —— mấy bảo vật trong trong góc phòng phía Đông bối rõ ràng ít hơn những nơi khác rất nhiều, có thể đã sớm bị tên quản gia này chuyển về nhà hắn làm kho riêng rồi.
Sương vàng, nhất định là ham muốn hưởng thụ vật chất.
Nàng bứt bứt lông con Husky, suy nghĩ dần dần bay xa.
Người như Như Phong tướng quân thì ham mê Quyền Dục, người ham muốn hưởng thụ vật chất thì như Quản gia trông coi khố phòng, nữ tử tướng mạo xinh đẹp thích Ái Dục thì hoặc là giống như Bạch tam tiểu thư thích được rất nhiều người theo đuổi, hoặc là gả vào phủ cho một nam nhân vĩ đại làm thị thiếp... Có tính đây đều là người tự cầu cho bản thân mình?
Dục Đều, rốt cuộc là ở chỗ nào?
Là thiên đường có thể thỏa mãn dục vọng của mỗi một người?
Nàng ngẩng mặt, nhìn bầu trời bên ngoài.
Không biết vì sao, bầu trời nơi này lại có một loại cảm giác nặng nề hít thở không thông, như là một cái nhà giam. Hơn nữa, đường cong phía chân trời càng cao rộng hơn trong trí nhớ của A Li một chút, nếu nói bầu trời bình thường giống như cái bát úp vào trên mặt đất rộng lớn, thì bầu trời nơi này tựa như cái lồng giam lấy tứ phương.
A Li bỗng nhiên có loại cảm giác sắp phá án.
Nữ tử kia không chút để ý lựa chọn khắp nơi , rất có tâm cơ nói với A Li, "Tướng quân không thích nhất là nữ nhân yêu mị vô tri, muội mới vừa vào phủ, ngàn vạn nhớ kỹ, khi hầu hạ không thể đưa mắt nhìn tướng quân, không thể chủ động chạm vào tướng quân, chỉ nghe chứ không được nói. Lúc trên giường lại càng không thể phát ra thanh âm gì, không thể yêu cầu bấy cứ cái gì với tướng quân. Như vậy, mới được tướng quân yêu thích."
Đó còn không phải là cái khúc gỗ không thú vị? A Li nghĩ rằng, cái tình địch này cũng nghĩ quá nhiều rồi.
Phía Tây, ẩn ẩn truyền đến tiếng sấm dậy.
A Li bỗng nhiên cũng có chút đứng ngồi không yên, trong lòng luôn cảm thấy không thoải mái.
"Phía Tây là chỗ nào vậy?" Nàng ngắt ngang lời nữ tử đang thao thao bất tuyệt "Dạy dỗ", đột ngột hỏi.
Nữ tử hơi giật mình: "Phía Tây phần lớn là thương hộ, sao lại hỏi cái này... Đợi chút, tướng quân hôm nay xuất hành, có phải lại 'tình cờ' gặp Tam tiểu thư của Bạch gia ở thành Tây kia ? !"
Trên đầu A Li nhất thời hiện ra một dấu chấm than thật to —— nữ nhân quả thật là trinh thám trời sinh!
Chuyện có liên quan đến nam nhân nhà