Vân Dục Hưu một tay nắm lấy thắt lưng của A Li, bước trên tường thành.
A Li chăm chú nhìn lên, chỉ thấy trên tường thành cơ hồ đã không còn người sống . Cả toà thành Thuấn Gian Quan bao phủ trong một loại chướng khí màu xanh vàng, quân coi giữ trên tường thành phần lớn đã biến thành một loại thi thể kỳ quái còn sống, làn da biến thành màu đen cứng rắn, xương da thì dính sát vào nhau, hai mắt biến thành màu vàng xanh đục ngầu, không có cằm, giống như chó mà nằm phục trên mặt đất. Chúng nó vây quanh đám người sống không bị dị biến, nhào lên đẩy ngã họ xuống đất, sau đó chen nhau lên cắn xé lung tung.
Trong màn khí độc này, thần binh hình như căn bản không thể thi triển được thực lực của bản thân, bọn họ dễ dàng bị hạ gục, giẫy giụa lung tung như một người bình thường, tay chân cào loạn, không thể chống chọi dưới miệng của khương thi.
"Là Dịch Cốt." Vân Dục Hưu quơ quơ tay áo dài, một luồng ma diễm đẩy ra giữa khói độc trong không.
A Li giương mắt nhìn lên, nhìn thấy trong thành có vô số cốt thú (thú chỉ có bộ xương) đang phun mây phun sương, một luồng chướng khí màu vàng xanh từ trong bụng nó dũng mãnh tiến ra, bay về mỗi góc trong thành Thuấn Gian Quan.
Người bị cuốn vào bên trong khí độc, phần lớn đều chết ngay tại chỗ, thân thể giống như bị tẩm trong nước axit kêu lên xì xì rồi toát ra khói nhẹ, rất nhanh sẽ hóa thành tang thi màu đen đứng lên, tấn công những vật còn sống ở chung quanh. Những người còn sống sót không bị dị biến thì ngã liệt xuống đất, thê thảm kêu to, dẫn tới bị đám tang thi đó giành nhau xé xác.
Lông tơ cả người A Li đều dựng đứng.
Nàng nghe được rất nhiều người đang khẩn cầu thần minh hiển linh. Khi bọn họ thành kính cầu xin, sẽ có những luồng sáng nhàn nhạt từ trên trời giáng xuống, bao phủ trên đỉnh đầu bọn họ, đám tang thi nhất thời không thể công phá được tầng thần quang này.
Biểu cảm của Vân Dục Hưu thoạt nhìn có chút vui sướng khi người gặp họa: "Cứu không được."
Trong màn khí độc phân hợp, A Li cũng thấy rõ ràng —— những người thành tâm cầu nguyện đã được thần quang kia che chở, không cần bọn họ đi cứu. Người không không tâm cầu nguyện sớm đã bị khí độc ăn mòn phế phủ, cho dù nhất thời cũng không bị tang thi công kích, cuối cùng cũng sẽ khó trốn khỏi vận rủi tử vong.
A Li cảm giác được trong lòng có từng đợt rét lạnh: "Rõ ràng muốn cả thành này chôn cùng U Nguyệt quan chủ, lại còn làm ra vẻ như cả thành bị yêu ma tập, chỉ để lại một ít người sống sót, càng thêm ỷ lại vào Thần Sơn. Ngọc Hư Tử. . . à, Thanh Y, tiếp theo sẽ làm cái gì nhỉ?"
Nàng lặng lẽ lè lè lưỡi, nghĩ rằng, bản thân mình không phòng bị, cũng không biết bao nhiêu lần bị lộ chuyện nàng vẫn còn trí nhớ. May mắn Vân Dục Hưu sơ ý, đối với chuyện gì cũng đều thờ ơ, thế nên bây giờ mới vẫn chưa nhìn ra.
Vân Dục Hưu bất động thanh sắc, hạ mi xuống, trên mặt không lộ nửa phần khác thường.
Hắn vòng tay ôm eo nàng, nhẹ bổng rơi vào trong thành, vung tay ra lên nhảy vào trên lưng đám cốt thú, nhảy vài cái liền im ắng đứng phía sau ba người nọ.
Nơi này không có chướng khí.
Hai gã thần tướng cầm trong tay trọng kiếm loé lên ánh sáng vàng kim, trên mặt là vẻ khó có thể tin nhìn chằm chằm người mặc áo bào tro ở đối diện. Người mặc áo bào tro này đúng là kiện tướng đắc lực bên cạnh Tu Du Quân, người được xưng là Thập Tứ đại nhân.
Một gã thần tướng trong số đó có xương ngực lõm xuống, bị thương không nhẹ. Hắn há hốc mồm thở hổn hển, gian nan chất vấn nói: "Thập Tứ đại nhân! Hôm nay có thể để cho ta được chết một cách minh bạch hay không ? ! U Nguyệt quan chủ xảy ra chuyện, quả thật là ta hộ vệ bất lực, Tu Du Quân muốn phạt, ta tuyệt đối không dám nói lời nào! Nhưng mà, nhưng mà, vì sao phải liên lụy đến người vô tội của một toà thành chứ? ! Thập Tứ đại nhân vì sao lại có thể sử dụng lũ yêu ma? ! Việc này, Tu Du Quân có biết hay là không ?!"
Thân ảnh người mặc áo bào tro nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, chỉ thấy không khí vặn vẹo một trận, tay cầm kiếm của hai gã thần tướng đồng loạt bị bẻ gẫy!
"Vô Ấn, Vô Cữu." Một tiếng thở dài còn nhẹ hơn cả hơi thở vờn quanh hai gã thần tướng, "Muốn trách, thì tự trách mình số mệnh không tốt. Các ngươi nên biết, thứ mà những vị trên Thần Sơn ghét cay ghét đắng nhất , đó là tung tin đồn bậy bạ. Ha ha, Tu Du Quân muốn để đám người bên dưới chịu chết... Lời đồn như vậy, lại là xuất phát từ miệng của U Nguyệt quan chủ, có thể nghĩ, dưới sự cai trị của các ngươi, Thuấn Gian Quan đã loạn thành bộ dáng gì nữa!"
"Cái gì? !" Hai gã thần tướng hai mặt nhìn nhau, "Không có khả năng! Ta đóng ở Thuấn Gian Quan nhiều năm, chưa bao giờ nghe cái tin đồn bậy bạ gì, ngươi chớ hồ ngôn loạn ngữ!"
"Không đúng!" Gã thần tướng ngực lõm đột nhiên trợn tròn mắt, "Chuyện này cùng với chuyện ngươi sử dụng yêu ma có can hệ gì chứ! Không cần cố gắng nói tả nói hữu đổ tội cho người khác! Ta chỉ hỏi ngươi, tàn sát Thuấn Gian Quan, rốt cục là mệnh lệnh của Tu Du Quân, hay là Thập Tứ đại nhân ngươi tự mình chủ trương ?!"
"Ngươi cũng không nên biết quá nhiều. Mà người đã sắp chết, biết nhiều hơn một ít hay biết ít đi một chút, có cái gì khác biệt chứ?" Thân ảnh người áo bào tro như ẩn như hiện, "Niệm tình các ngươi nhiều năm tận trung làm việc, ta xuống tay lưu loát một chút, đương nhiên, nếu các ngươi muốn liều chết xông lên, thì đừng vội trách ta không nghĩ tình xưa ."
Thân ảnh hắn nhoáng lên một cái, hai tay bên dưới áo bào thẳng tắp chụp vào mặt hai gã thần tướng !
Hai người kia tự biết mình không phải là địch thủ, đồng loạt thở dài, nhắm hai mắt lại.
Vân Dục Hưu động .
Hắn đặt A Li ở một góc, dùng ma diễm bao lại, sau đó thân hình chợt loé lên, trong tay không biết khi nào ngưng ra một thanh kiếm lớn màu vàng, cản hai hay bàn tay đang nhào tới của tên áo bào tro kia.
Chỉ thấy Vân Dục Hưu dùng ma khí ngưng ra một thân áo giáp màu vàng nhạt, chợt vừa nhìn lại giống hệt như áo giáp trên người hai gã thần tướng kia.
Trên mặt của hắn đã mang một cái mặt nạ kim loại vàng, nhìn không thấy khuôn mặt.
"Hai người các ngươi đi trước đi!" Hắn cố ý đè thấp giọng, nặng nề quát.
Hai gã thần tướng kia cho rằng hắn đến đây giúp đỡ, vội la lên: " Cẩn thận! Ngươi không phải là đối thủ của hắn! Không thể đánh bừa với hắn như vậy được, chúng ta lược trận cho ngươi!"
"Được!" Vân Dục Hưu khẽ quát một tiếng, đẩy hai bàn tay của tên áo bào tro ra, xoay kiếm chém về phía dưới của hắn.
Hai gã thần tướng ở bên cạnh lược trận, càng nhìn càng kinh hãi —— không biết vị đồng nghiệp này có phải là thần tướng thủ thành ở toà thành gần đó hay không, nhưng thực lực đúng là vượt xa hai huynh đệ bọn họ, thấy hắn giằng co cùng Thập Tứ kia, thế mà chẳng phân biệt được cao thấp.
Thập Tứ áo bào tro càng là khổ không nói nên lời, hắn đã cảm giác được bên dưới thần quang của đối phương có ẩn giấu một lực lượng gì đó làm người kinh hãi, chỉ cần thoáng dính vào một chút thôi, sẽ là một vệt phỏng tan lòng nát dạ!
Sau mấy chiêu, trong lòng hắn đã nắm chắc đến mười phần —— người này căn bản không phải là thần tướng dưới tay những vị trênThần Sơn, mà là yêu ma giả trang !
Hắn nhịn không được phẫn nộ quát: "Yêu ma phương nào, quá lớn gan, dám giả trang..."
Mới chỉ nói được một nửa, lập tức bị gã thần tướng có xương ngực lõm xuống kia ngắt ngang: "Thập Tứ đại nhân thật sự có khả năng đổi trắng thay đen! Rõ ràng là ngươi sử dụng yêu ma đồ sát Thuấn Gian Quan ta, giờ phút này nhưng lại còn mặt mũi dõng dạc tung tin đồn bậy bạ!"
Một thần tướng khác bên ngoài cũng tức giận đến cười ha ha: "Hôm nay quả nhiên là mở rộng kiến thức ! Thập Tứ, Vô Cửu ta xin thề, chỉ cần ta còn một hơi thở cuối cùng, nhất định sẽ cùng ngươi không chết không ngừng!"
Tên áo bào tro giận dữ: "Trợn to mắt chó của các ngươi ra mà nhìn! Trên thân kiếm của hắn chính là ma diễm! Đây là tên đại yêu ma đã đào thoát trên cánh đồng tuyết Thiên Phong đó!"
"Ngươi mẹ nó mới là yêu ma!" Thần tướng mắng to, "Hôm nay nếu ba người chúng ta may mắn không chết, nhất định sẽ tất cả chuyện ngươi đã làm công bố cho hậu thế!"
"Thứ đồ mặt người dạ thú!" Một thần tướng khác hung hăng nói, "Ngươi còn bẩn hơn cả yêu ma!"
Tên áo bào tro bị tức đến nở nụ cười: "Được, được, hôm nay, các ngươi một đứa cũng đừng mong chạy thoát!"
Xương tay của hai gã thần tướng đã bị gãy, đành lợi dụng ý niệm thao túng kiếm, chém thẳng vào bên dưới của tên áo bào tro, lại dẫn động thần quang, bện thành một cái võng lớn trên đỉnh đầu cùng phía sau, phòng ngừa hắn trốn thoát. Cứ như vậy nhưng lại thuận tiện cho Vân Dục Hưu, trọng kiếm trong tay một cú tiếp một cú trùng trùng chém về phía hai bàn tay của tên áo bào tro, tên áo bào tro tuy rằng có thể không ngừng tạo ra tấm khiên ánh sáng để chặn lại đòn công kích của Vân Dục Hưu, nhưng dưới sự liên thủ của ba người, rất nhanh sẽ kiệt lực .
A Li an an toàn toàn ngồi một bên, trong lòng thập phần cảm động. Nàng biết đây là Vân Dục Hưu ấn theo kế hoạch của nàng mà hành sự.
Một khi đã kích động, nàng có chút ngồi không yên, liền nhắm mắt lại, tinh tế cảm thụ khí cơ xung quanh mình.
Rất nhanh, nàng liền phát hiện một con quái vật lớn!
Tâm thần A Li chấn động, từ trạng thái thanh tâm nhập định thoát ra, nàng che ngực, hít mấy hơi thở thật sâu, vẫn cảm thấy trong lồng ngực có chút khó chịu.
Hơi hồi tưởng một chút về cái vật khổng lồ mình mới thấy vừa rồi, nàng liền thấy da đầu run lên, phía sau lưng toát mồ hôi hột.
Đó là cái gì vậy? !
Hình như là một cái nhọt hay là một khối rong rêu khổng lồ ký sinh trên vạn vật, chỉ là nó là vật sống!
Nhưng không giống với hơi thở của các sinh vật tự nhiên mà nàng đã từng cảm nhận được trước đây, con cự vật mới vừa rồi chứng kiến thập phần sinh động, cường tráng, nó nằm trên cái "võng" lớn do thiên địa vạn vật tạo thành kia, như hổ rình mồi.
Trái tim nhỏ của A Li đập bịch bịch, nàng có chút hoảng loạn, nâng mắt lên, tìm kiếm thân ảnh của Vân Dục Hưu.
Vừa đúng lúc thấy hắn hắn chậm rãi từ trên kiếm kéo lớp da của tên áo bào tro ra, hai gã thần tướng khác cũng đều lột bỏ một nửa cái đầu của tên áo bào tro bằng ngự kiếm. Gã thần tướng có xương ngực lõm xuống nhanh tay lẹ mắt, ngưng ra một nhà giam ánh sáng vàng nhạt, nhốt nguyên hồn của tên áo bào tro đang định bỏ trốn kia vào.
Thân ảnh Vân Dục Hưu biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lại, đã đứng ngay trước mặt A Li.
A Li bỗng nhiên liền thấy an lòng.
Nàng bị Vân Dục Hưu kéo vào trong lòng, nghe được hắn trầm giọng nói với hai gã thần tướng kia: "Phân công nhau đi tiêu diệt Dịch Cốt ở trong thành."
"Được!" Hai người kia bất tri bất giác đã nghe lệnh hắn, không cần nghĩ ngợi đã chia làm hai đường, hướng về phía khí độc lao đi.
Dịch cốt là một loại yêu ma không thường gặp, chúng nó bình thường sinh sống trong khu vực đầm lầy đầy chướng khí không có ai đến gần, ăn trùng độc mà sống, thực lực tương đương với cấp bậc thần sử. Hai gã thần tướng tuy rằng thân bị trọng thương, nhưng tiêu diệt lũ yêu ma như vậy vẫn không thành vấn đề.
Rất nhanh, khói độc bao phủ phía trên Thuấn Gian Quan liền tán đi .
Bên này, A Li đem những gì bản thân chứng kiến nói cho Vân Dục Hưu.
"Đó chính là