A Li ở trong hòm xiểng, lẳng lặng ngồi xổm chờ một lát.
Nghiêng tai lắng nghe, ngẫu nhiên có thể nghe được một chút âm thanh "lách tách " rất nhỏ, giống tiếng củi cháy nổ lên mấy tia lửa, còn có tiếng "cành cạch" loáng thoáng, giống như tiếng hơi nước trong lồng hấp tỏa ra đẩy cái nắp run lên vậy.
Cho nên nàng bị giấu vào trong phòng bếp sao ?
A Li bỗng nhiên cảm thấy hơi đói.
Nàng lặng lẽ lắng nghe một lát, trong lòng có bảy tám phần nắm chắc, có thể xác định chung quanh không có một người nào. Nhưng nghĩ kỹ một chút, nàng cảm thấy cũng không sợ bị ai bắt gặp —— nàng chỉ là một nữ tử vô tội bị bắt đến đây, sau khi tỉnh lại, muốn chạy trốn mới là chuyện nhân chi thường tình.
Ừ, khẳng định không phải là vì phát hiện nơi này là phòng bếp, nàng mới không kiềm chế được !
A Li đẩy đẩy nắp hòm xiểng, phát hiện nó bị khóa.
Nàng dùng sức một chút, ma diễm hộ thân của Vân Dục Hưu lưu lại liền theo lòng bàn tay bừng lên, đốt cháy lá sắt cố định ống khoá đồng bên ngoài hòm, chỉ nghe "lạch cạch" một tiếng, đồng khóa rơi xuống đất, A Li xốc nắp lên, dò đầu ra.
Cảnh tượng bên trong không giống với trong tưởng tượng của nàng. Nơi này không phải là phòng bếp, mà là phòng tối. Trên vách tường có châm mấy cái đèn mỏ chim bằng đồng, ngọn lửa lớn trong đó không gió mà lay động, đem căn phòng tối nhỏ hẹp này làm nổi bật lên sự bi thương ngầm.
Chính giữa phòng tối quả thật có một cái kệ bếp, làm bằng thang ngọc, trong bếp có đặt một loại củi nhìn màu và tính chất có vẻ giống như phỉ thúy, phía trên thanh củi ẩn ẩn có một ngọn lửa xanh, ngẫu nhiên "lách tách" một tiếng, bắn lên mấy tia lửa nhỏ tung tóe. Loại củi phỉ thúy này hình như vĩnh viễn cũng không đốt cháy hết, giữa lòng bếp cũng không có chút xíu tro bụi nào, nếu không phải trong cái lồng hấp bằng trúc đặt phía trên đó tản mát ra từng luồng hơi nóng, ai cũng sẽ cho rằng này đây chỉ là một công trình mỹ nghệ để trưng bày.
A Li nhất thời không còn chút khẩu vị nào , nàng cảm thấy thế này thì thứ hầm ra cũng nhất định không phải là cái gì tốt.
Nhìn khắp mọi nơi, trong phòng tối chỉ có một cái cửa bằng đồng nhỏ, không có cửa sổ, cũng không có khác dấu vết nào của nữ tử bị bắt.
A Li cảm thấy sau cổ luôn lành lạnh, lông tơ trên cánh tay đều dựng hết lên, tuy rằng nơi này không có một ai, nhưng nàng luôn có một loại ảo giác không đúng lắm.
Nàng không tự chủ nhớ tới tình cảnh Tu Du Quân thao túng người cả thành làm con rối, tự mình doạ mình sợ tới mức nghẹn cổ.
Tầm mắt của nàng dần dần ngừng lại trên cái lồng hấp bằng trúc vĩ đại kia, tim bắt đầu đập gia tốc.
Nàng cảm thấy hình như có cái gì đó đàn thúc giục nàng tiến lên, mở cái nắp vung kia ra.
Đã đến đây rồi...
A Li lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi, dẫm lên đài lót chân bên cạnh bệ bếp thanh ngọc bò lên, bắt lấy nắp cái lồng hấp bằng trúc kia.
Thật nóng.
Nàng có thể cảm giác được từng luồng hơi nước xuyên qua cái nắp lồng nặng nề bổ nhào vào trên tay nàng, tim nàng co thắt lại, thẳng thắn giở nắp vung vĩ đại ra!
Trong nháy mắt kia, A Li cảm thấy có một tiếng sấm xuyên qua hết thảy, đánh vào trên đỉnh đầu nàng.
Tuy rằng ẩn ẩn đã có dự cảm, nhưng khi thật nhìn thấy trong lồng hấp có một nữ tử trẻ tuổi không mặc quần áo ngồi ngay ngắn, bị tơ vàng trói thật chặt, đã bị chưng đến chín mềm, A Li nôn ra một trận.
Nôn đến lồng ngực đau buốt.
Càng làm cho nàng hoảng sợ vô cùng chính là, nữ tử đáng thương này lại vẫn chưa chết hẳn!
Phảng phất như cảm giác được cái gì, nữ tử trong lồng giật giật mí mắt đỏ bừng sưng múp, đôi môi dính vào nhau đang ra sức nhẹ nhàng mấp máy, phảng phất như đang nói "Cứu ta" .
Nàng đã không cứu.
A Li xoay đầu, trong tay ngưng ra ma diễm, giúp nữ tử đáng thương đến cực điểm này được giải thoát khỏi thống khổ.
Tầm mắt vừa chuyển, lại ngưng tại cái nắp lồng trúc đang cầm trong tay.
Chính giữa bỗng lõm xuống một chỗ, ngưng ra một hạt châu màu trắng óng ánh to cỡ một móng tay.
A Li thở hổn hển mấy ngụm khí, khi đang muốn động thì nghe được trên cái cửa đồng truyền đến tiếng mở khóa.
Con ngươi nàng co rụt lại, bỏ nắp lồng về lại trên lồng hấp bằng trúc thật nhanh, nhảy xuống khỏi kệ bếp, trốn về bên trong hòm xiểng, đóng nắp hòm lại.
Cách lớp hòm xiểng dày nặng, vẫn nghe được giọng nói có chút khó chịu ở bên ngoài.
Một giọng nữ tuổi còn trẻ nói: "Còn chưa được sao? Tối nay quân thượng giá lâm, Thành chủ nói muốn ăn nhiều quả 'Nõn nà' một chút."
Một giọng nữ khác nghe qua khàn khàn hơi đứng tuổi: "Chiết Bình cô nương, lão thân đã tận lực , nếu vận khí tốt, trước nửa đêm còn có thể chế gấp ra một quả. Thành chủ vì chuyện tiếp giá hôm nay, chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủn đã ăn xong gần trăm quả 'Nõn nà', da thịt nhất định đã vô cùng mịn màng, còn sợ quân thượng không thương sao."
Giọng nữ trẻ tuổi hơi thấp xuống nói: "Bà bà, ngươi có chuyện không biết, quân thượng gần đây cố ý muốn tìm một vị song tu để kết đạo lữ, nếu được lựa chọn làm vị ấy, đó là một bước lên trời! Mà nếu không được chọn ... Ngẫm lại cũng biết bị đưa thành cái kết cục gì. Thành chủ tận lực tận sức như vậy, nếu thành, chúng ta cũng được gà chó lên trời, nếu như không thành, những ngày sau này có thể không dễ chịu lắm!"
"Rõ rồi, rõ rồi, lão thân chắc chắn tận lực. Chỗ này cũng còn một viên đan dược dự phòng, Chiết Bình cô nương chịu khó chờ đợi một lát, lão thân có dồn hết thân tu vi này, cũng sẽ vì Thành chủ luyện ra hai viên 'Nõn nà' nữa!"
"Đi đi, ta ở ngoài cửa chờ ngươi. Thiếu nguyên liệu chỉ cần nói một tiếng, thiếu nữ xinh đẹp nhiều như thế, bắt khi nào mới hết chứ!" Giọng nữ trẻ tuổi rời khỏi phòng tối.
Nghe đến đó, trong lòng A Li đã hiểu rõ chân tướng. Thành chủ Đông Lâm Thành này vì muốn tranh sủng, đoạt vị trí đạo lữ, không tiếc dùng biện pháp nham hiểm ngoan độc như vậy, đem nữ tử trẻ tuổi luyện thành đan dược ăn vào!
A Li lặng lẽ đẩy lên một khe hở, nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy một lão thái bà từ đầu đến chân đều giấu vào trong bộ áo bào đen đang leo lên trên kệ bếp, mở nắp lồng hấp, nhìn vào trong.
Trong lồng hấp chỉ còn một cụm tơ vàng.
"Di? Nhanh vậy đã luyện xong rồi?" Lão thái bà nghiêng đầu nhìn nhìn nắp trúc, kinh hãi, "Sao lại không thành đan! Hỏng rồi! Sao hôm nay lại xảy ra chuyện được chứ! Không được, phải bảo bọn họ bắt thêm nhiều người về!"
Bà ta đi xuống khỏi kệ bếp, quay người lại, phát hiện phía sau có một người đang đứng.
Chỉ thấy một nữ tử dung nhan tuyệt mỹ lạnh như băng nhìn thẳng bà ta, hai con mắt đen lay láy, âm u.
Lão thái bà là một thần phó, đối phó với những nữ tử bình dân bị bắt đến từ trước đến nay là đều dễ dàng như giết con gà, bà ta liếc mắt nhìn cái hòm xiểng, thấy khoá đồng rơi xuống một bên, cũng không quá giật mình, chỉ nói: "Đã nghe thấy rồi, liền ngoan ngoãn một