p class="watch-page-fiction-content">“Đây là tiểu thư Đình Thi mà.”Thanh Hà lên tiếng, sau đó đưa tay lên bịt miệng với vẻ không thể nào tin tưởng được: “Sao nay cô mặc đồ như thể đi quyến rũ người nào thế? Tôi nhìn phía sau mà tôi tưởng đứa nào muốn cướp chồng tôi không cơ.”“Cô…” Đình Thi nghiến răng, cổ họng vẫn còn nghẹn đặc vì khóc.“Ui, ánh mắt của cô ấy đáng sợ quá…” Thanh Hà run lên, lần nữa nép vào lòng của Đình Nguyên.“Đình Thi!” Anh thấy thế thì nhẹ nhàng vỗ lên vai cô an ủi, một mặt khác trầm giọng xuống với ả: “Em còn biết phép tắc không đấy? Gọi chị hai.”“Anh hai!” Đình Thi dậm chân, trên mặt đều thể hiện ý nghĩ chống đối.
Bắt ả kêu cô một tiếng chị hai có khác nào tự hạ thấp địa vị của ả xuống chứ? Nhưng nhìn ánh mắt lạnh nhạt của anh, ả vừa hoảng sợ vừa đau lòng nên đành phải tuân theo: “Chị… chị hai!”“Ừ, em gái ngoan.” Tất nhiên bên này Thanh Hà cũng vô cùng phối hợp, mặt tựa sát vào bờ ngực săn chắc của Đình Nguyên, miệng đáp một câu chứng tỏ cô cao hơn ả một bậc.Thấy Đình Thi liếc mình, Thanh Hà mỉm cười trong lòng.
Cô đâu phải chỉ có mỗi một chiêu này chứ.
Sau đó, cô nhìn lên phần da thịt bị hở ra do Đình Thi tự tiện giật phăng mấy nút áo kia, ánh mắt vừa sáng lên thì lập tức trở nên đau lòng.
Cô chạm nhẹ lên vài vết đỏ trên đó, lướt nhẹ một cái khiến Đình Nguyên rùng mình.“Cái này là sao vậy anh? Bộ anh và em gái đánh lộn à?” Thanh Hà nói với vẻ hốt hoảng, ngoài mặt là lo lắng, xem xét nhưng thật chất còn cố tình đè mạnh vào thêm khiến Đình Nguyên từ nhột trở thành đau đến nghiến răng.“Ban nãy Đình Thi có hơi mạnh tay.” Đình Nguyên cũng chẳng thèm che giấu chuyện vừa mới xảy ra làm gì.
Anh sống một cuộc đời chính trực, biết rõ cô em gái cùng cha khác mẹ này của mình đã có tình cảm vượt qua mức tình thân dành cho anh nhưng anh cũng chẳng thèm khát loại tình cảm ấy.
Thậm chí còn có chút kinh tởm!“Làm sao đây? Lỡ để lại sẹo thì sao?” Thanh Hà nũng nịu, ánh mắt còn hơi ửng đỏ.Đình Nguyên biết cô lại giở trò mèo, thế mà vẫn diễn theo: “Anh có sẹo thì em ghét bỏ anh à?”“Không hề.
Đã là vợ chồng với nhau, em chấp nhận hết những gì thuộc về anh.” Cô cất lên vẻ kiên định, ánh mắt chất chứa những điều sâu thâm thẩm chiếu rọi thẳng vào mắt anh khiến anh đột nhiên cảm thấy rối bời, không biết phải nói gì tiếp theo và rồi cứ chìm đắm vào nó.Thanh Hà không biết Đình Nguyên đang nghĩ gì mà lại đực cái mặt ra như một gã khờ.
Nếu anh im lặng, cô làm sao có thể diễn tiếp chứ.
Đành phải đánh liều, cô lên tiếng: “Em sẽ giúp anh thấy đỡ hơn.”Đình Nguyên còn chưa kịp hỏi điều đó có nghĩa là gì thì đã thấy Thanh Hà nhón chân, nhẹ nhàng nâng bờ môi mềm mại chạm nhẹ lên phần da thịt trước ngực.
Chết tiệt, hình như có thứ gì đó vừa nổ bùm trong đầu anh.Bàn tay của Đình Nguyên siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của Thanh Hà, ép chặt cô vào người mình khiến cô bắt buộc phải dí sát môi mình vào da thịt anh hơn.
Đã làm thì phải làm cho tới, vì thế cô di chuyển dần lên phía trên, sau đó hôn nhẹ lên cổ anh rồi còn cố tình vạch vạt áo ra để khắc sâu dấu cắn ở bờ vai rộng.Đình Nguyên nhíu mày, đôi mắt hơi nheo lại nhìn sang cô nàng đang mặc sức làm loạn.
Anh sẽ không nói rằng chi3c lưỡi ẩm ướt của Thanh Hà đang khiến từng lông tơ trên người anh dựng đứng.
Cần cổ lên xuống trái khố liên tục.
Anh muốn kéo đầu của cô ra nhưng ngược lại lại đổi thành luồn tay vào tóc cô mà xoa nhẹ.
Đây rõ ràng là đang tận hưởng!Hai con người khác bị bỏ rơi ở một bên đang rơi vào tình trạng đông cứng cả người.
Gia Uy quay mặt sang một bên khác, thầm trách cứ thằng bạn mình từ lúc có vợ là như gã khờ, còn đâu dáng vẻ một vị chủ tịch lãnh đạm.
Còn Đình Thi vẫn dùng ánh mắt như dao găm muốn khoét từng miếng thịt trên người Thanh Hà ra.Cô cũng cảm nhận được điều đó, nhưng hiện tại bản thân không biết vì sao lại mê đắm thịt của Đình Nguyên nên từ cắn chuyển qua m*t nhè nhẹ.
Sau khi nghe thấy anh ừm một tiếng trong cổ họng, cô mới sực tỉnh lại hành động vượt quá mức kiểm soát của mình.
Vừa lia mắt qua bên Đình Thi, cô không