Đình Nguyên nhìn điện thoại trong tay mình không khác gì đang nhìn một cục gạch có nhiều vết mẻ.
Anh biết Thanh Hà từ nhỏ đã luôn trong hoàn cảnh cơ cực, tự mình phấn đấu để đi lên rồi giành lấy học bổng vào trường danh tiếng.
Cô có thể đi xa hơn nhưng rồi dừng chân tại ngành diễn xuất đam mê của mình, cũng dẫn tới cuộc sống cô càng khó khăn hơn.
Thì ra người ta có thể bất chấp vì thứ mình yêu thích đến thế!
“Em kêu tôi chụp cho em bằng cái này à?” Anh hỏi lại.
“Đúng rồi.” Thanh Hà gật đầu, vô cùng hào hứng mà tạo dáng trên mui xe: “Nhanh nhanh, nhớ chụp đẹp vào nhé.”
Đình Nguyên chỉ có thể chiều theo ý của Thanh Hà.
Anh giơ điện thoại lên, cố thông qua các vết nứt màn hình mà chụp hình.
Sau vài lần bấm, cô cuối cùng cũng chịu buông tha cho cái mui xe rồi hí hửng để nhìn thành phẩm của mình.
Nhưng ngay giây sau, khuôn mặt cô đen hơn cả đít nồi.
“Anh chụp cái gì thế hả?” Thanh Hà nhìn bản thân trong hình không bị mờ, không chân cụt thì cũng dính vào những lần bản thân nhắm mắt với biểu cảm kỳ quặc.
Đình Nguyên chụp hai mươi tấm nhưng không tấm nào cô ra hình người hoàn chỉnh.
“Chụp em chứ gì.” Anh thản nhiên đáp lại.
“Anh chụp tôi mà sao lại lấy nét chiếc xe chứ.
Anh không thấy tôi mờ ảo như vong à?” Cô chỉ vào bức hình, đúng thật chả khác nào một vong linh nào đó đang lặt lìa trên mui xe.
Đình Nguyên mím môi, muốn cười nhưng sợ sẽ bị Thanh Hà tẩn cho một cú nên cố kiềm lại: “Do điện thoại em cùi chứ không phải do tôi đâu.”
Đình Nguyên nói xong thì quay lưng bước lên lầu.
Thanh Hà cất bước theo sau, không ngừng mắng nhiếc trình độ chụp hình của anh, kèm theo những lời bình luận về các biểu cảm và tạo dáng kỳ quặc của mình mà không hề biết rằng anh đang âm thầm cong môi.
“Ọt! Ọt!”
Bụng của Thanh Hà đột ngột phát ra tiếng kêu rền khiến cô ngậm miệng ngay lập tức.
Thấy Đình Nguyên quay lại nhìn mình, cô nở ra nụ cười ái ngại, sau đó lại chuyển sang giận dỗi: “Do anh kêu tôi gấp quá nên tôi đã kịp ăn gì đâu.
Chết rồi! Bịch cháo lòng của tôi.”
Thanh Hà đẩy Đình Nguyên sang một bên, chạy thẳng lên lầu mà tìm kiếm bữa chiều của mình.
May mắn nó vẫn nằm nguyên vẹn trên bàn nhỏ không hề sứt mẻ, mém nữa là cô bị mất hai chục ngàn rồi.
Đúng lúc này, một bàn tay giật lấy bịch cháo rồi không ngừng dùng ánh mắt săm soi để xem xét.
“Em ăn cái này à?” Đình Nguyên nhíu mày.
“Trả cho tôi.” Thanh Hà muốn nhổm người lên lấy lại thì cánh tay của anh lại giơ cao hơn khiến cô bắt hụt.
“Hèn gì chẳng có tí dinh dưỡng nào.” Anh ôm lấy eo nhỏ của cô, lo sợ cô sẽ trượt ngã mà cằn nhằn: “Em còn ốm hơn cả lúc trước.”
“Thế thì đã sao chứ?” Cô phản bác, đúng thật cô bữa ăn ít bữa nhịn để không phạm vào tiền sinh hoạt của mình quá nhiều nên cơ thể cũng gầy gò đi mấy phần.
“Ôm đau tay.” Anh nhướng mày như thể điều hiển nhiên này mà cô còn không hiểu sao khiến cô tức anh ách.
Nhưng chưa kịp đáp lại, anh đã bỏ cô ra rồi xách bịch cháo lòng vào bếp: “Em ngồi chờ bên ngoài chút đi.
Tôi làm thêm vài món cho em.”
Thanh Hà ôm lấy cái bụng đói của mình, có chút không tình nguyện nhưng đã bị Đình Nguyên nhốt ở ngoài phòng khách.
Cô đành phải ngồi yên trên bàn ăn, gục mặt xuống mặt bàn mà đếm từng giây trôi qua.
Một lát sau, mùi hương thơm nức mũi bắt đầu lan toả, quyến rũ người con gái sắp chết đói.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Thanh Hà lập tức ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bóng dáng của Đình Nguyên đang cẩn thận bưng ra hai dĩa đồ ăn.
Cô cảm thấy nước miếng bắt đầu tràn ra khắp trong miệng mà có thể lấy cả tô để hứng.
Đình Nguyên lại đi vào bếp, bưng ra tô cháo lòng đã được hâm nóng kèm cả muỗng đũa.
Vừa thấy Thanh Hà định dùng tay bốc đồ ăn, anh lập tức cầm đũa gõ nhẹ lên mu bàn tay cô rồi trách mắng: “Đi vào trong rửa tay đàng hoàng.”
“Vâng thưa ông chủ.” Thanh Hà lúc này biết bản thân phải ngoan như mèo nhỏ thì mới có khả năng ăn chực lâu dài.
Cô nhanh chóng đi vào trong bếp, rửa sạch tay rồi hí hửng về chỗ ngồi.
Đình Nguyên đã múc cho Thanh Hà một chén cháo sẵn để ở bên ngoài cho bớt nóng, còn chưa kịp nói gì thì