Thanh Hà nhìn đoạn đường có chút quen thuộc này thì trong lòng đột nhiên dâng lên sự căng thẳng.
Lần cuối cô đi ngang qua đây chính là thời điểm kết thúc mối quan hệ yêu đương giả tạo của cô và Đình Nguyên.
“Sao thế? Em đâu phải chưa từng thấy qua chúng mà làm vẻ mặt ngu ngơ đó.” Đình Nguyên ngồi bên cạnh cách cô một sải tay, đang chăm chú lướt máy tính bảng để xem các báo cáo tài vụ.
“Mặt này của tôi là mặt xinh mặt đẹp.
Ngu ngơ cái đầu anh.” Thanh Hà táp lại, chẳng hề nể nang gì ông chủ của mình cả.
“Ồ!” Đình Nguyên gật gù, sau đó quay sang nhìn thẳng vào mắt cô: “Em gan lớn hơn trước rồi nhỉ?”
Thanh Hà nhún vai, cảm thấy đó không phải là điều gì đó quá tồi tệ: “Tôi đã trưởng thành rồi.”
Vừa dứt lời, cô đột ngột cảm nhận được ánh nhìn của Đình Nguyên hướng thẳng đến bên dưới cần cổ của cô.
Cô cũng tự hạ tầm mắt xuống, sau đó ngay lập tức dùng tay che ngực mình lại: “Này đồ bi3n thái, anh nhìn cái gì đấy hả?”
Đình Nguyên nghe Thanh Hà hét lên thì thản nhiên đảo mắt như mình chẳng làm gì cả, còn thì thầm một câu khiến cô đỏ cả mặt: “Đúng là lớn hơn tí.”
Thanh Hà nép sát vào cửa, vô cùng cảnh giác với người đàn ông bên cạnh sau đó tiếp tục nhìn ra khung cảnh bên ngoài lớp kính.
Những sự việc sắp xảy ra liệu có giống chục năm về trước? Đình Nguyên chỉ biết rằng cô đã từng đến nhà chính họ Lưu, nhưng chưa từng hiểu rõ ngày hôm ấy thật sự có chuyện gì.
Mà cô cũng không muốn nhắc lại.
Chỉ có một điều rằng cả hai người đều nhận định hôm đó là ngày họ chấm dứt khoảng thời gian hẹn hò giả và chưa từng gặp lại.
Đình Nguyên lướt tay trên máy tính bảng, tuy nhiên cặp mắt vẫn lâu lâu sẽ hướng về phía Thanh Hà.
Anh có chút tò mò cuộc sống của cô trải qua như thế nào để bây giờ cô khép mình hơn và không dễ tiếp cận.
“Dạo này… em vẫn ổn chứ?” Đình Nguyên quyết định mở lời trước.
Thanh Hà cứ tưởng anh nói chuyện với người khác nên không trả lời lại.
Cho tới khi cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, cô mới biết câu hỏi đó là nhằm vào mình.
“Tôi ổn.”
Cuộc trò chuyện đơn giản kết thúc bằng hai câu cuối cùng.
Bởi vì chiếc xe đã tiến vào lãnh thổ của nhà chính họ Lưu.
Thanh Hà nhìn hàng cây được cắt tỉa tỉ mỉ dọc hai bên mà nhướng mày.
Mọi thứ không có gì thay đổi quá nhiều, vẫn sang trọng, vẫn tấp nập người giúp việc.
“Khoan xuống xe.”
Đình Nguyên lên tiếng khi thấy Thanh Hà chuẩn bị chạm tay vào tay nắm cửa khiến cô lập tức rụt lại.
Anh vòng qua phía bên cô, cẩn thận dắt cô ra ngoài với vẻ yêu chiều không hề che giấu.
Cô biết những điều này đều để diễn cho mọi người ở đây xem mà thôi.
Sau bao năm, thằng cha này càng lúc càng lên tay đấy chứ! Cô nào dám nói ra suy nghĩ của mình, tránh cho bị anh ghi thù.
Thanh Hà chẳng để mình yếu kém.
Cô vòng tay qua tay anh, ‘nhẹ nhàng’ dựa toàn thân thể vào lồ ng ngực của anh rồi nũng nịu kêu lên: “Ban nãy đường dằn quá.
Em có chút khó chịu.”
Đình Nguyên trụ chân sau, làm ra vẻ Thanh Hà không hề nặng chút xíu nào, ngược lại vô cùng nhẹ như lông hồng.
Anh hiểu ý tứ của cô, cẩn thận xoa đầu cô rồi bảo: “Lát anh cho người lắp lại đường ngay.”
“Vâng! Anh là nhất.” Thanh Hà nở nụ cười tinh nghịch, nhưng sâu bên trong kìm nén cơn mắc ói vì sự giả tạo của bản thân.
Lúc này, quản gia đứng ở bục trên cao nhìn thấy tất cả, tự cảm thấy cô gái đang dựa dẫm vào cậu chủ có chút quen mắt.
Dù vậy, ông không thể hiện ra điều gì ngoài mặt, vẫn cung kính cúi đầu chào.
“Mừng cậu chủ về nhà.
Bà chủ đang chờ cậu ở bên trong.”
Đình Nguyên gật đầu, sau đó dẫn Thanh Hà vào trong.
Khi lướt ngang quản gia, cô cũng không quên gật đầu chào ông một cái.
Với ánh mắt đang suy tư kia, cô biết ông đang cố gắng nhớ lại cô là ai.
Nhưng chỉ trong chốc lát nữa thôi ông sẽ nhận ra ngay thôi.
Thanh Hà được Đình Nguyên ‘lôi kéo’ vào phòng khách.
Nơi đó đang có sự hiện diện của hai người chưa từng rời khỏi trí nhớ của cô: mẹ của anh và em gái nuôi Đình Thi.
Cô nuốt nước bọt một cái, sau đó tự vực tinh thần của mình lên mà sánh bước bên cạnh anh.
Đình Nguyên cảm nhận cánh tay của Thanh Hà hơi kéo mình lại nên thả chậm bước chân.
Cả người cô cứng ngắc làm anh khó hiểu và rồi tự đoán có khi lần gặp mặt mười mấy năm trước đã làm cô khó chịu.
Nhưng đột ngột anh lại thấy cô thẳng lưng, ưỡn cặp ng ực cúp D đáng tự hào kia như