Thanh Hà lâu lâu sẽ liếc trộm qua bên Đình Nguyên.
Sau khi mất đi vai diễn, cô lại rảnh rang đến lạ, mà rảnh cũng đồng nghĩa với việc không có tiền.
Điều này lại làm cô nhớ tới giao kèo vừa rồi của cả hai.
Túi vàng đang ở bên cạnh, không làm gì thì có phải là quá ngốc nghếch không?
Đình Nguyên quyết định ở nhà buổi chiều nay.
Một là vì công việc có thể xử lý qua mạng và không có lịch trình quan trọng nào.
Điều thứ hai là anh lo cho tâm trạng của Thanh Hà.
Tuy nhiên, ngồi cùng nhau chưa được nửa tiếng đồng hồ, anh đã cảm nhận được cô nhìn anh không dưới hai chục lần.
“Có chuyện gì sao?” Đình Nguyên không chịu nổi nữa nên quyết định quay sang hỏi rõ.
Thanh Hà thấy mình bị phát hiện thì hơi giật thót một cái, sau đó nở nụ cười giả ngốc lắc đầu: “Dạ không có gì.”
“Ừ!” Đình Nguyên chớp mắt, trước khi quay lại công việc trên máy tính bảng, anh đã vươn cánh tay dài ra xoa đầu cô: “Đừng buồn nữa.
Em không tin vào công ty em thì cũng nên đợi kết quả từ chỗ tôi đã.”
“Ý anh là sao cơ?” Thanh Hà ngây người, không hiểu vì sao Đình Nguyên lại nói như thế.
Đúng lúc này, điện thoại cô bất ngờ reo lên.
Người gọi đến là quản lý.
Không mong đợi gì nhiều, cô chán nản bắt máy.
Tuy nhiên chỉ trong vài phút sau, người quản lý bảo vai diễn vẫn thuộc về cô và yêu cầu cô sáng mai phải đến công ty ký hợp đồng, cũng như qua phim trường báo danh sớm nhất có thể.
Tới khi cúp máy, Thanh Hà vẫn chưa hoàn toàn hồi hồn.
Cô quay sang nhìn Đình Nguyên, cảm giác có lẽ điều anh vừa nói ban nãy là ám chỉ thứ này, nên hơi xê dịch người lại gần mà hỏi: “Có phải do anh làm không?”
“Tôi sao? Làm cái gì?” Đình Nguyên tiếp tục tập trung vào tư liệu trên máy tính bảng, cũng không hoàn toàn chú ý đến ý cô đang hỏi.
“Lấy lại vai diễn cho tôi.
Là anh làm đúng không?” Thanh Hà càng lúc càng xích lại gần hơn, muốn anh phải chú ý đến mình.
Lúc này, Đình Nguyên vẫn còn gác tay trên lưng ghế, lại sẵn tiện hạ xuống mà ôm lấy eo Thanh Hà vô cùng tự nhiên như đây là hành động quen thuộc của hai người.
Anh nheo mắt, hơi ngẫm nghĩ: “Nếu thật sự là do tôi làm, em có gì muốn nói hay làm cho tôi không?”
Thanh Hà đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Thì ra công ty giải trí Lưu Manh Hốt Bạc có các tiêu chí vô cùng thích hợp với cái tên.
Một khi họ đã chỉ định ra ai thì bắt buộc phải là người đó.
Nếu một khi bị Đình Nguyên phát giác và nhận ra cách diễn của người đó có thể ảnh hưởng xấu đến toàn bộ phim, anh nhất định sẽ bắt đền hợp đồng từ người có chức trách cao nhất đến công ty giải trí của diễn viên đó.
Ban đầu điều này đã gây ra sự phản động của những người khác.
Tuy nhiên, nó lại trở thành một bước tiến bậc khiến không ai dám mướn những người yếu kém vào phim của mình.
Từ đó, phim nào được sản xuất bởi công ty giải trí Lưu Manh Hốt Bạc luôn được đón nhận với lượng khán giả cực kỳ đông đảo vì mức độ chỉnh chu, dù cho chỉ là những thể loại mô típ tình cảm thường thấy.
Đình Nguyên đã chuẩn bị tâm lý trước khi xem qua buổi thử vai của Thanh Hà.
Nếu cô thật sự không có kỹ thuật vài tiềm năng, anh sẽ chọn ra một phương án khác để cô phát triển vì chính anh hiểu rõ ngoài ngành giải trí, cô thừa sức ở các ngành nghề khác.
Tuy nhiên, diễn xuất của cô vượt qua cả mong đợi của anh.
Hiển nhiên, cô đã nắm chắc vai Trúc Lan.
Vậy mà lại có một người dám giở trò với luật lệ mà Đình Nguyên đã đưa ra.
Dù không phải anh, người trong phim trường cũng sẽ phản đối việc thay đổi diễn viên bởi chủ ý riêng của quản lý công ty khác.
Chưa kể đến đụng ai không đụng, lại cố tình đụng vào vợ anh.
Không ít thì nhiều, anh cũng có quyền bắt họ đền hợp đồng và tổn thất thời gian họ đã gây ra.
Số tiền đó chắc đủ để làm vợ anh vui vẻ một thời gian đi.
Sau khi nghe Đình Nguyên phân tích luật lệ công ty, Thanh Hà vừa cảm thấy phấn khởi trở lại, cũng vừa tiếc nuối: “Số tiền đền đó có nhiều không?”
“Thông thường em nhận bao nhiêu tiền cát xê cho vai quần chúng của mình?” Anh hỏi cô, hơi chỉnh đốn lại tư thế ngồi thẳng lưng rồi cố tình kéo cô sát lại gần hơn khiến cả hai không còn khoảng cách.
“Sáu trăm ngàn.” Cô thẳng thắng đáp, vì quá quan tâm đ ến việc khác mà không hề để ý có người lại bày trò.
“Hừm!” Anh phát ra tiếng suy ngẫm trầm thấp trong cổ họng, dưới ánh