Thanh Hà nhìn thấy bức ảnh cùng tiêu đề thì liền run rẩy không nghĩ được gì.
Suốt bốn năm, cô điên cuồng theo đuổi nghiệp diễn, tự nhủ với bản thân sẽ đi lên bằng thực lực, vậy mà hiện tại lại mang tiếng leo lên giường đại gia để đổi lấy chút hư vinh.
Tuy nhiên, việc đầu tiên cô nghĩ đến không phải bản thân đắc tội ai khiến họ chơi cô một vố, mà là trách cứ bản thân đã không làm việc kín tiếng một chút.
Thấy Thanh Hà mặt cắt không còn giọt máu, Đình Nguyên thương xót không có cách nào diễn tả nổi.
Anh lập tức giấu điện thoại sang một bên, không muốn nó hiện diện trước mặt cô.
Những tin anh muốn Gia Uy tuồn ra ngoài là chỉ rõ thực lực và sự cố gắng của cô, vậy mà hiện tại lại đổi thành đống rác rưởi này là sao?
Thanh Hà chứng kiến hành động của Đình Nguyên, hiểu lầm thành anh không hề thích chuyện bị lộ mặt như thế.
Dù sao cũng do chính mình ảnh hưởng đến anh, cô gục đầu nghẹn ngào nói: “Xin lỗi anh.
Tôi sẽ cố gắng giải quyết nó ổn thoả.”
Đình Nguyên tắt bản tin, điên cuồng nhắn hỏi Gia Uy tình hình cộng đồng mạng hiện tại rồi hỏi Thanh Hà: “Em tính giải quyết nó như thế nào?”
“Tôi…” Thanh Hà hiện tại vẫn chưa nghĩ ra, bởi vì cô với Đình Nguyên thật sự có mối quan hệ khó nói.
Nhưng để không phiền và làm ảnh hưởng xấu đến anh, cô phải cố gắng hết sức: “Tôi sẽ tìm được cách.
Anh đừng lo.”
Đình Nguyên nhíu mày, vừa đọc dòng thông báo của Gia Uy về việc cộng đồng mạng đang vô cùng tò mò và không ngừng phá giải thông tin của Thanh Hà vừa muốn cùng cô nói rõ: “Vậy khi nào em mới tìm ra? Cách của em muốn hướng tới là gì? Em nhấm có bao nhiêu phần trăm làm dịu tình hình xuống?”
Thanh Hà bị Đình Nguyên hỏi tới tấp.
Cô không biết đường nào để trả lời, nhưng nhìn thấy anh cứ tập trung vào điện thoại càng khiến cảm xúc trong cô dâng trào.
Vì sao lại thế? Bình thường đầu óc cô rất nhanh nhạy, có thể nhìn ra được lỗ hỏng và sửa chữa nó.
Vậy mà bây giờ ảnh hưởng đến anh, cô lại không thể tìm ra được cách thức nào, hay do cô quá nhỏ nhoi trong vòng giải trí nên không thể che đậy hết được những tin đồn thất thiệt.
Càng suy nghĩ, cô càng cảm thấy có lỗi , càng không kiềm chế được cảm xúc của mình.
“Tôi bảo tôi sẽ tìm ra mà.” Thanh Hà quát, ánh mắt đã đỏ hoe.
Cô biết bản thân bây giờ trông thật ngu ngốc, nhưng dường như những sự quan tâm mấy ngày nay của Đình Nguyên đã khiến cô yếu đuối.
Đình Nguyên khựng lại, ngón tay đang bấm liên tục trên điện thoại cũng ngừng vài giây.
Anh thở dài một hơi, sau đó trầm giọng nói: “Em không thể tự giải quyết nó.”
Vốn trong suy nghĩ của Đình Nguyên, anh chỉ muốn cô hiểu rằng việc này không phải là chuyện nhỏ, và cô có thể nương tựa vào anh.
Tuy nhiên, khi qua tai của Thanh Hà, tiếng thở dài cùng câu nói ấy đã hoàn toàn sai lệch.
“Mày nghĩ mày là ai mà dám đứng bên cạnh anh Nguyên.”
“Mày chỉ là con nghèo hèn, chỉ làm bẩn người của anh Nguyên thôi.”
“Mày suốt đời không thể bằng một ngón chân của anh Nguyên.”
“Mày nên nhìn lại bản thân mày đi, hôi hám, bẩn thỉu, đang cố che đậy bản chất ghê tởm bởi những thứ đồ mà anh Nguyên cho mày.”
“Mày không xứng ở bên anh Nguyên.”
Những câu chửi rủa không biết từ đâu xuất hiện.
Thanh Hà nắm chặt vạt áo, hơi thở dần trở nên dồn dập.
Đây là quá khứ mà cô không hề muốn nhớ tới.
Cô nghĩ bản thân đã quên được nhưng khi gặp lại Đình Nguyên thì chúng từng chút một được hồi tưởng như một cuốn băng chạy chậm.
Cô không xứng! Chưa từng xứng với một người như anh!
Đình Nguyên không thấy Thanh Hà trả lời thì hơi nghiêng đầu nhìn xuống.
Một giọt nước mắt lăn dài trên má rồi bất thình lình lọt vào tầm mắt của anh khiến anh hoảng hốt.
“Sao em lại khóc rồi? Không sao cả, mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh chóng.”
Tay của Đình Nguyên không ngừng vuốt v e gương mặt của Thanh Hà, sau đó lau đi hai hàng nước mắt lăn dài.
Anh không ngừng nhỏ giọng an ủi, tim thắt lại khi thấy cô vợ nhỏ đang đau thương, nhưng càng dỗ cỡ nào thì nước mắt như muốn nhấn chìm toàn thân của anh.
Tầm mắt tuy mờ ảo vậy mà Thanh Hà vẫn cảm nhận được sự lo lắng của Đình Nguyên.
Đó trở thành động lực để máy xả lũ trong người cô trào ra nhiều hơn.
Cô không nín được không khác gì đứa trẻ khóc đòi mẹ.
‘Người mẹ’ Đình Nguyên bất ngờ bế hai bên nách của ‘đứa con’ Thanh Hà lên rồi đi qua bên ghế ngồi xuống và nhẹ nhàng đặt cô lên đùi mình.
Anh ôm cô, vừa lấy khăn giấy giúp cô lau nước mắt, nước mũi, vừa vỗ nhẹ lên vai.
“Tôi xin lỗi.” Thanh Hà không thể nói gì ngoài ba từ này trong cơn nghẹn ở cổ họng.
“Em có lỗi gì mà xin chứ.
Ngoan nào, không