Thanh Hà chấp nhận lời mời của nhiếp ảnh gia Công Huỳnh và tham gia bộ ảnh ma mị sắp công bố của anh ta.
Nhiếp ảnh gia Công Huỳnh đang tái hiện các hủ tục tâm linh có từ thời xa xưa đến nay để giới thiệu cũng như bài trừ những điều vô lý áp đặt lên người khác.
Đây là dự án rất được mọi người mong chờ.
Thanh Hà mặc vào bộ váy trắng được mượn ở phim trường Huyết Ngải.
Thì ra bộ ảnh này cũng là một phần cho việc quảng bá bộ phim vì nó có mức độ liên quan đến nhau khá lớn.
Lần này, cô không có lời thoại, không có hình thể hoạt động liên tục mà chỉ có thể thể hiện qua ánh mắt cùng cách tạo dáng để nói rõ hủ tục đáng sợ ‘sinh đôi, giết một’* của thời xưa.
*Hủ tục ‘sinh đôi, giết một’ có từ thời xa xưa của người J’rai ở Gia Lai.
Họ cho rằng những đứa bé ra đời sau trong cặp sinh đôi hay sinh ba sẽ mang lại điều xui rủi cho gia đình và dân làng.
Vì thế kết cuộc của đứa bé ấy sẽ bị chôn sống trong rừng.
May mắn hủ tục đã được bài trừ.
Tìm hiểu một chút, Thanh Hà khẽ ớn lạnh vì những hủ tục rùng rợn có từ thời xưa.
Ngày nay, xã hội phát triển nên suy nghĩ của mọi người đã thông thoáng khá nhiều vì thế có những truyền thống tốt đẹp nên được lưu giữ mãi mãi, nhưng những thứ lạc hậu áp đặt lên người khác nên được bài trừ.
Thanh Hà bước vào bối cảnh ngôi nhà xập xệ.
Cô cố gắng liên tưởng bản thân là một người đang hứng chịu sự cay nghiệt của dân làng và phải chạy trốn vì mạng sống của mình.
Nhẹ nhàng bước vào góc tối, cô ngồi xổm xuống.
Chiếc chăn trên giường cũng bị cô kéo theo khiến cho một nửa trong tối, một nửa ngoài sáng tạo sự tương phản rõ rệt.
Nhờ vào góc chăn ấy, người ta sẽ thấy được một cô gái nhỏ co rúm ở góc phòng với sự cảnh giác cao độ.
Dường như nghe thấy gì đó, cô rướn người về trước, tuy nhiên không hề bước qua lằn ranh ánh sáng.
Trong bóng tối ấy, chỉ có đôi mắt của cô toả ra thứ ánh sáng khát khao tình yêu.
Nhiếp ảnh gia Công Huỳnh càng chụp càng hăng máu.
Anh ta không nghĩ tới một cô nàng diễn viên nhỏ như Thanh Hà có thể hiểu rõ bố cục cũng như tìm ra được cách để cảm xúc và hình ảnh hợp nhau đến lạ.
Thông thường, có khá ít diễn viên có thể bộc lộ được nội dung thông qua một bức ảnh vì họ đã quen biểu diễn bằng các loạt hành động khác nhau.
Và hiện tại, cô trở thành số ít hiếm hoi đó trong lòng anh ta.
Xong các bức ảnh chụp trong nhà, Thanh Hà cẩn thận đứng dậy với đôi chân hơi tê rần.
Cô bước khập khiễng nhưng trên gương mặt vẫn là nụ cười vui vẻ với nhân viên sau cánh gà.
Nào ngờ một thanh gỗ sàn khá mục khiến chân cô bị lún vào.
May mắn cô nhanh nhẹn trụ vững, nếu không bản thân có thể té ngã nhào tới trước và đầu có thể đập vào thành giường.
“Không sao chứ?” Một cô gái chạy tới với dáng vẻ lo lắng.
Cô ấy là Hoạ Mi, là quản lý có tiếng trong công ty của Đình Nguyên.
Dù cô vẫn chưa ký hợp đồng nhưng anh vẫn đặc biệt sắp xếp Hoạ Mi đến bên cô.
“Em không sao.” Thanh Hà khó khăn nhấc chân lên.
Một số chỗ bị dằm gỗ đâm vào dù vậy cô vẫn tỏ vẻ bình thản.
Đây chỉ là các loại vết thương nhỏ đối với cô mà thôi.
Hoạ Mi chăm chú nhìn nhân viên y tế cẩn thận sát trùng cho Thanh Hà.
Từ lúc nhận được mệnh lệnh từ sếp, cô ấy đã tìm hiểu mọi thứ về cô trong vòng một đêm.
Chỉ có một nhận định duy nhất: viên ngọc thô đang cần mài dũa.
Vì thế, cô ấy sẽ không bỏ qua cơ hội nâng đỡ viên ngọc thô Thanh Hà này.
Càng nhìn thấy sự chịu khó của cô, Hoạ Mi càng hừng hực sức chiến đấu để giành tài nguyên về cho cô bé của mình.
“Làm mấy dự án tâm linh hay gặp mấy chuyện như này lắm.
Không sao, họ chỉ ghẹo em tí thôi.” Công Huỳnh đã quá quen nên an ủi đôi câu.
Thanh Hà cười gượng.
Thà rằng Công Huỳnh không nói, chứ đã nói rồi thì cô bắt đầu thấy ớn lạnh toàn thân.
Nghỉ ngơi một lát, cô bắt đầu đi qua bối cảnh khu rừng và nhìn vào hố sâu.
Chút nữa thôi, cô sẽ bị chôn xuống đây.
Thanh Hà bắt đầu vào trạng thái lần nữa.
Cô hít sâu một hơi, ánh mắt bắt đầu tan ra rơi vào miền mông lung và hoảng loạn.
Cô ôm chặt lấy gấu bông, không ngừng kéo lê tà váy dính đầy bùn đất mà chạy về phía trước.
Cô cứ chạy và chạy dù chẳng biết rõ đâu là đích đến an toàn.
Cô núp sau thân cây to, núp sau bụi cỏ đầy gai nhưng đám người ở phía sau cứ tìm ra cô cứ như họ luôn đánh hơi được cái chết gần đến với cô.
Con gấu bông rơi xuống đất lúc nào không hay.
Miệng nó mỉm cười nhưng lại chứng kiến đám dân làng