Đình Tuyên ôm điện thoại cười cả ngày khiến Gia Uy chói mắt.
Anh ta thật muốn nhét tài liệu vào giữa điện thoại và chủ tịch nhưng vì thân phận làm công ăn lương nên anh ta nhịn.
“Chủ tịch, ở đây có chút hợp đồng cần cậu xem qua.”
“Nhìn nè.
Em ấy nói yêu tôi đó.” Đình Nguyên chẳng nghe lọt chữ nào của Gia Uy, ngược lại còn giơ điện thoại đến trước mặt anh ta.
Không được đập điện thoại của sếp! Gia Uy tự nhắn nhủ với mình.
Vốn định lặp lại câu nói trên nhưng nào ngờ Đình Nguyên đứng lên khiến anh ta hốt hoảng: “Cậu đi đâu thế?”
“Vợ tôi muốn ăn tôm.
Tôi sẽ làm rồi bí mật đến phim trường thăm em ấy.” Anh trả lời với dáng vẻ hí hửng.
Gia Uy tức đến chết, vì thế không màng thân phận mà nắm góc áo của Đình Nguyên lôi lại: “Cậu là chủ tịch, không thể cứ bỏ công ty như thế được.”
“Tôi là chủ tịch thì tôi càng có quyền nghỉ hoặc làm.” Đình Nguyên giữ chặt áo của mình, kiên quyết về nhà nấu vài món tôm đủ vị cho vợ.
Vài phút sau, thư ký thực tập Ánh Linh được chính Gia Uy tuyển dụng để phụ giúp việc mà Đình Nguyên quăng cho đẩy cửa bước vào trong.
Cô ấy muốn nộp bản báo cáo của mình nhưng bất ngờ thấy cảnh tượng Gia Uy một tay kéo áo, một tay kéo quần của Đình Nguyên.
Còn chủ tịch vẫn cố lê lết trên mặt đất.
Cả hai nhanh chóng đứng dậy, chỉnh trang quần áo và vờ như không có gì.
“Ánh Linh, cô ở lại phụ giúp thư ký Gia Uy.
Tôi có việc quan trọng cần phải đi.” Đình Nguyên thừa cơ hội mà nhanh chóng chuồn đi.
Việc này khiến Ánh Linh ngơ ngác không thôi.
Cô ấy lập tức né sang một bên nhưng vì không kịp trụ chân mà trượt ngã ra sau.
May mắn Gia Uy nhanh mắt, ôm lấy eo nhỏ của cô ấy.
“Em không sao chứ?” Gia Uy bắt được người thì thở phào một hơi.
“Dạ cháu không sao.
Cảm ơn chú.” Một chữ chú này của Ánh Linh thành công làm Gia Uy cứng đờ người.
Biết phải làm sao khi cô bé này chính là con gái của một người bạn thân thiết chứ.
Nếu tính ra, họ cách nhau chỉ mười tuổi nhưng vai vế của Gia Uy lại lên cả hàng chú.
Đình Nguyên chẳng mấy quan tâm chuyện người bạn kiêm thư ký đang gào thét muốn về sớm mà phi thẳng ra vựa hải sản lớn của bà chủ Huyền Ngân.
“Lại tới mua tôm cho vợ à?” Huyền Ngân thấy khách quen tới thì nhiệt tình chào hỏi, sẵn tiện kêu người lựa những con tươi ngon nhất cho Đình Nguyên.
“Vâng, nhờ chị chọn giùm em.
Chị biết ý vợ em sao rồi đó.” Anh mỉm cười đáp lại.
Mang tôm về nhà, Đình Nguyên nhanh chóng bắt tay vào bếp.
Cho tới khi xong xuôi mọi chuyện, thời gian cũng đã tới giữa trưa.
Anh sửa soạn bản thân rồi chạy thẳng đến phim trường của vợ.
Nhìn ngôi nhà hoang u tối, Đình Nguyên bỗng thấy khó chịu, không hiểu vì sao trong suốt quãng đường tới đây, lòng anh như có lửa đốt.
Anh muốn gọi cho Thanh Hà nhưng sợ sẽ lộ tẩy bí mật nên cố kìm lại và đạp mạnh chân ga.
Đạo diễn Quang Phùng đã được báo lại từ trước nên vừa thấy xe của Đình Nguyên thì ông nhanh chóng tiến tới bắt tay.
Ông biết người ta tới đây để thăm vợ nhưng vẫn cố gắng chỉnh chu mọi thứ.
Điều này chẳng khác gì việc sếp lớn xuống xem xét tình hình của đoàn phim.
Mọi người thấy Đình Nguyên thì lập tức nghiêm túc hơn hẳn, làm việc cũng mau lẹ.
Riêng Gia Tuệ không ngừng liếc mắt về phía anh và nói: “Tao vẫn cảm thấy Thanh Hà đáng yêu gả cho mày thật kém một chút.
Mày chẳng xứng với em ấy chút nào.”
“Tao không xứng thì ai xứng được chứ.
Tao là tốt nhất rồi.” Đình Nguyên nhướng mày, vô cùng hãnh diện với nhan sắc trời ban của mình.
Có lẽ từ lúc yêu đương với Thanh Hà, anh chẳng giữ nổi vẻ lạnh lùng vốn có kia nữa, ngược lại khoe khoang hết lần này đến lần khác về cuộc sống hạnh phúc.
Gia Tuệ tặc lưỡi.
Quả đúng như anh trai Gia Uy đã nói.
Trông Đình Nguyên thật ngứa mắt!
“Vợ tao đâu?” Đình Nguyên quay sang hỏi Gia Tuệ.
“Vợ mày mà mày hỏi tao.” Gia Tuệ gằn giọng, nhưng từ nãy đến giờ cũng tìm kiếm hình bóng của Thanh Hà: “Mày xem thử em ấy có trốn trong góc kẹt nào không.”
“Vợ tao mắc gì chui vô đó.
Để mày quay phim chung với vợ tao thì không yên tâm nổi.” Đình Nguyên chán nản nói, sau đó đi xung quanh hỏi han người khác, và bỏ lại Gia Tuệ âm thầm cào tay về phía mình.
Lúc này, quản lý Hoạ Mi chạy tới với vẻ mặt hốt hoảng.
Ngay khi thấy Đình Nguyên, cô ấy như tìm thấy cọng rơm cứu mạng mà hấp tấp nói: “Chủ… Chủ tịch, không thấy Thanh Hà đâu cả… Điện… Điện thoại cũng không gọi được.”
Đình Nguyên nhíu mày.
Anh biết ngay giác quan của mình không hề sai, vợ của anh đã xảy ra chuyện.
Mọi người dẹp công việc sang một bên, bắt đầu tìm kiếm Thanh Hà.
Ở đây là vùng hoang vắng, lại mang hơi hám tâm linh